Khí Vũ Trụ

Chương 1628 - Trớ Chú Thánh Nhân Phương Chi Phàn. (2)

Theo như Khổ Dịch Thánh Nhân tính toán, tương lai Phác Hành Thánh Nhân sẽ gặp phải người cướp đi nguyên quyển Đại Trớ Chú Thuật của hắn. Bảo hắn sớm truyền thụ một đạo thần thông có ẩn chứa đạo vận Trớ Chú cho Phác Hành, tương lai Phác Hành sẽ dùng đạo thần thông này đánh trọng thương người đã cướp đi Đại Trớ Chú Thuật của hắn.
Hắn nhớ lúc đó hắn còn hỏi Khổ Dịch Thánh Nhân, nếu đã là người lấy được Đại Trớ Chú Thuật, tại sao lại bị một đạo thần thông nguyền rủa bình thường gây thương tích? Khổ Dịch Thánh Nhân giải thích, bởi vì đối phương có quá nhiều đồ tốt, cho nên hoàn toàn không học đến Đại Trớ Chú Thuật.
Cũng bởi vì tính toán của KHổ Dịch, hắn mới dạy chiêu thức thần thông Quyền Đạo này cho Phác Hành. Nếu không thì Phác Hành là cái quái gì chứ, cũng xứng được Phương Chi Phàn hắn truyền thụ thần thông?
Hôm nay khi hắn nhìn thấy Phác Hành một lần nữa, Côn Vi lại vội vàng gọi hắn tới, rất có thể có liên quan đến Đại Trớ Chú Thuật.
“Phương đạo hữu, hôm nay mời ngươi đến giúp một chuyện.” Côn Vi vô cùng khách sáo chào hỏi với Phương Chi Phàn.
Phương Chi Phàn cười cười, “Thánh Đế khách sáo rồi, ta được Thánh Đế trợ giúp rất nhiều, một chút việc nhỏ không cần phải nói.”
Chỉ là dáng vẻ hung ác nham hiểu trên mặt hắn quá nặng, cười với không cười chẳng khác gì bao nhiêu.
Côn Vi nói với Phác hành, “Ngươi nói tình hình cụ thể cho Phương đạo hữu đi.”
“Vâng.” Phác Hành Thánh Nhân thi lễ một cái, sau đó nói chuyện Lam Tiểu Bố bị trọng thương ra.
Quả nhiên là thế, Phương Chi Phàn đè nén sự kích động trong người, thi lễ với Côn Vi Thánh Nhân một cái, “Thánh Đế, ta có một việc mong Thánh Đế giúp đỡ.”
Côn Vi Thánh Nhân xua tay nói, “Phương đạo hữu cứ nói, ngươi và ta quen biết đã lâu, không cần khách sáo.”
“ĐƯợc.” Phương Chi Phàn hí một hơi thật sau, cố gắng đè nén nội tâm khát vọng nói, “Trên người Lam Tiểu Bố này chắc hẳn có Đại Trớ Chú Thuật của ta, ta hy vọng sau khi bắt được người này, ta có thể lấy lại Đại Trớ Chú Thuật.”
“A…” Côn Vi Thánh Nhân vô cùng kinh ngạc trước lời nói của Phương Chi Phàn, trê người gia hỏa Lam Tiểu Bố này có bao nhiêu đồ tốt thế? Chẳng những có thần thông ĐẠi Thiết Cát Thuật, mà còn có Đại Trớ Chú Thuật? Đúng rồi, trên người hắn còn có Thiên Cương Tam Thập Lục Biến nữa.
Nhưng mà hắn nhanh chóng tỉnh ngộ lại, đây chính là thần thông khai thiên mà mình muốn có đấy. CôN Vi lập tức nói, “ĐƯơng nhiên là được, Đại Trớ Chú Thuật vốn là của Phương đạo hữu, nếu như tìm được, đương nhiên là phải về tay Phương đạo hữu rồi. Ta nghe danh Đại Trớ Chú Thuật đã lâu, không biết Phương đạo hữu có thể để ta xem một chút không?”
Đối với Côn Vi mà nói, hắn nhất định phải học được Đại Trớ Chú Thuật. Nếu như lấy được Đạo Đình Ấn một giới từ Lam Tiểu Bố, lại học được Đại Trớ Chú Thuật, hắn chứng đạo cửu chuyển Thánh Nhân, ai có thể ngăn cản được?
Còn về Đại Trớ Chú Thuật, chờ sau khi hắn học xong lại nói tiếp. Còn chuyện trả lại Phương Chi Phàn, ha ha, chuyện đó không có khả năng.
Cho dù hắn không tu luyện đại thần thông khai thiên, hắn cũng biết rõ, thần thông thi triển ra từ đạo quyển thần thông khai thiển, so với thần thông thi triển ra khi không có đạo quyển là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Nói cách khác, hắn dựa vào đạo quyển Đại Trớ Chú Thuật thi triển ra Đại Trớ Chú Thuật, so với chỉ thi triển Đại Trớ Chú Thuật, là hai cấp bậc uy lực khác nhau.
“ĐƯơng nhiên là được, đây vốn chính là chuyện ta đã đồng ý với Thánh Đế.” Phương Chi Phàn vội vàng nói.
“Chỉ là nếu như người kia có Đại Trớ Chú Thuật, nếu như hắn học xong Đại Trớ Chú Thuật, vậy có khi nào đã loại bỏ hết lực lượng đạo vận Trớ Chú từ Hội Đạo Quyền mà Phác Hành Thánh Nhân để lại trên người hắn rồi không?” Đây mới là chuyện Côn Vi Thánh Nhân lo lắng nhất. Nếu như không bắt được Lam Tiểu Bố, mọi chuyện đều là hư ảo.
Phương Chi Phàn cười ha ha, “Thánh Đế yên tâm, Lam Tiểu Bố kia bây giờ còn chưa bắt đầu học Đại Trớ Chú Thuật. Huống chi Đại Trớ Chú Thuật cũng không phải dễ học như vậy, nếu như không bước vào cảnh giới Chuẩn Thánh, muốn học được Đại Trớ Chú Thuật, không đến vạn năm cũng đừng mong học được.”
Lúc nói chuyện, Phương Chi Phàn đã bắt đầu thi triển đạo pháp ngược dòng tìm hiểu của Đại Trớ Chú Thuật.. Sau khi mất đi đạo quyển Đại Trớ Chú Thuật, trong lòng hắn thật sự vô cúng khao khát đạo quyển Đại Trớ Chú Thuật có thể tìm về một lần nữa.
Cho dù không phải thi triển Đại Trớ Chú Thuật, nhưng sắc mặt của Phác Hành cũng thay đổi, nhanh chóng lui lại. Hắn ta cảm thấy không gian xung quanh tản mát một loại cảm giác khô héo, giống như đang bị hạ xuống vùng không gian này một loại độc đáng sợ nhất vũ trụ. Nếu như hắn ta không nhanh chóng tránh đi, tuổi thọ của hắn ta sẽ nhanh chóng bị cướp đi, sau đó biến mất theo Trớ Chú Thuật.
Không chỉ Phác Hành Thánh Nhân, ngay cả sắc mặt Côn Vi Thánh Nhân cũng thay đổi, hắn vẫn luôn đánh giá cao Đại Trớ Chú Thuật, nhưng đạo vận TRớ Chú này thật sự quá đáng sợ. Phải biết rằng, Phương Chi Phàn vẫn còn chưa thi triển Đại Trớ Chú Thuật, chỉ ngược dòng để tìm hiểu mà thôi.
Loại TRớ Chú Thuật này nếu như thi triển với một giới vực, giới vực này chỉ sợ không còn bất cứ sinh linh nào có thể sống sót.
Vốn dĩ đã không định trả lại đạo quyển Đại Trớ Chú Thuật cho Phương Chi Phàn, trong lòng Côn Vi Thánh Nhân lại càng hạ quyết tâm. Cho dù như thế này, cũng không thể tặng Đại Trớ Chú Thuật cho người khác. Loại thần thông khai thiên đáng sợ như đạo quyển Đại Trớ Chú Thuật này, nhất định phải nằm trong tay Côn Vi hắn.
Chỉ qua một nén nhang, sắc mặt Phương Chi Phàn lập tức thay đổi, có một loại lo lắng và khó hiểu. Thủ quyết của hắn càng lúc càng nhanh, trong không gian xung quanh, lực lượng nguyền rủa cũng càng ngày càng dày đặc.
Lại qua thêm một canh giờ nữa, Phương Chi Phàn há mồm phun ra một ngụm máu, cả người hoàn toàn suy yếu đi.
“Phương đạo hữu, thế nào rồi?” Côn Vi Thánh Nhân vội vàng hỏi.
Phương Chi Phàn điều tức một chút, quay đầu nhìn chằm chằm Phác Hành Thánh Nhân, “Ngươi chắc hắn mình đã dùng Hội Đạo Quyền đánh tên Lam Tiểu Bố kia trọng thương chứ”
Bạn cần đăng nhập để bình luận