Khí Vũ Trụ

Chương 1130 - Không có hy vọng mới là tuyệt vọng.

Lam Tiểu Bố và Mục Đồng Châu đi vòng qua tiền điện và trung điện rồi khu động phủ, càng đi vào bên trong, thần linh khí càng nồng đậm. Nhưng tương phản chính là, trên đường đi, tu sĩ bị vẫn lạc lại càng ngày càng ít.
Theo suy nghĩ của Lam Tiểu Bố, hắn muốn đến tàng kinh các, bước đầu tiên là lấy hết tất cả tàng kinh trong tàng kinh các đi. Thạch Đao Thần Tông này rõ ràng không phải là một môn phái nhỏ, tu sĩ của một tông môn bị giết sạch như thế này, tàng kinh các của tông môn nhất định có vô số đạo quyển kinh điển, những đạo quyển này cũng không thể tùy tiện vứt bỏ được.
Nhưng một nén nhang sau, Lam Tiểu Bố và Mục Đồng Châu đều dại ra.
Bọn họ không thể nào tiến về phía trước nữa, trước mặt bọn họ chính là một vùng thần tiệm đáng sợ. Đối diện thần tiệm là nơi nào, thần niệm căn bản không thể nào thẩm thấu vào được. Thần tiệm này sâu bao nhiêu, hình thành như thế nào, thần niệm cũng không thể nào nắm bắt được.
Lam Tiểu Bố lấy ra một chiếc phi thuyền tiên khí thượng phẩm, cho chiếc phi thuyền không này tiến vào bên trong thần tiệm, chiếc phi thuyền tiên khí thượng phẩm này vừa bay ra khỏi phạm vi tầm mắt của hắn, đã lập tức biến mất tăm. Cho dù trên phi thuyền có ấn ký thần niệm của Lam Tiểu Bố, cũng không thể nào biết được phi thuyền đã đi đâu.
“Tiểu Bố đại ca, chuyện này…” Mục Đồng Châu ngây ngốc một hồi lâu, lúc này mới lẩm bẩm nửa câu.
Lam Tiểu Bố cũng vô cùng chấn động, vùng thần tiêm trước mặt này, không biết kéo dài đến nơi nào, cũng không biết ở phía đối diện là nơi đâu, càng không biết sâu bao nhiêu. Thậm chí còn không biết người có thể đi vào hay không. Nhưng mà dựa theo chiếc phi thuyền tiên khí thượng phẩm hắn lấy ra lúc trước, Lam Tiểu Bố đoán sau khi người tiến vào thần tiệm này rồi, cũng sẽ biến mất không còn tung tích.
Trước đó khi vượt qua hẻm núi ma HUyền Hư Không, còn có thể cảm ứng được tình hình xung quanh, thậm chí còn cảm nhận được rốt cuộc hẻm núi Ma HUyền Hư Không rộng bao nhiêu. Ở chỗ này, ngươi không thể cảm ứng được gì cả.
Một hồi lâu sau, Lam Tiểu Bố mới chậm rãi nói, “Nếu như ta đoán không sai, vùng thần tiệm này chính là Bi Lâm Thần Vực mà mọi người muốn tìm kiếm.”
Mục Đồng Châu giật mình, lập tức hỏi, “Tiểu Bố đại ca, vậy thì chẳng phải đang nói Bi Lâm Thần Vực vốn dĩ không tồn tại hay sao?”
Lam Tiểu Bố nặng nề gật đầu, chuyện này hắn cũng không muốn tin tưởng, nhưng mà sự thật đang ở ngay trước mắt. Dựa theo những gì hắn nhìn thấy và suy đoán, Bi Lâm Thần Vực không hề tồn tại. Hoặc là nói Bi Lâm Thần Vực có tồn tại, đáng tiếc là, Bi Lâm Thần Vực đã sớm biến thành vùng thần tiệm không biết rộng lớn đến mức nào này. Nơi này không khác gì một vùng hư không đơn độc, so với hư không, thần tiệm này càng khiến người ta thấp thỏm lo âu hơn.
Người người đều hướng tới Bi Lâm Thần Vực, trên thực tế thì đây lại là một thần tiệm. Có câu nói thế này, hi vọng càng lớn, thất vọng càng lớn.
Mục Đồng Châu đương nhiên cũng hiểu rõ, đối với nhiều người ở thần giới mà nói, Bi Lâm Thần Vực chính là hy vọng cuối cùng. Bây giờ bọn hắn phát hiện Bi Lâm Thần Vực thật ra không tồn tại, nàng cũng lặng đi, tâm trạng nặng nề.
Có lúc, người có thể gian khổ, thậm chí chịu dày vò. Nhưng tuyệt đối không thể không có hy vọng, không có hy vọng, đây mới thật sự là tuyệt vọng.
Bi Lâm Thần Vực còn chưa tìm ra, chỉ vần Bi Lâm Thần Vực có tồn tại, thế thì không có chuyện gì cả. Đối với mọi người mà nói, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ có người phát hiện ra Bi Lâm Thần Vực, cho nên tất cả mọi người đều sẽ ôm lấy một tia hy vọng. Nếu có một ngày, tất cả tu sĩ phát hiện ra Bi Lâm Thần Vực mà bọn họ mong đợi thật ra không hề tồn tại, vậy thì sẽ như thế nào?
“Đồng Châu, thần linh khí ở nơi này vô cùng nồng đậm, chúng ta tìm một nơi tăng thực lực của mình trước rồi nói sau.” Một hồi lâu sau, Lam Tiểu Bố mới lên tiếng.
“Tất cả nghe theo đại ca.” Mục Đồng Châu nghe thấy lời Lam Tiểu Bố nói, lúc này sợ hãi trong lòng mới giảm đi.
Nửa ngày sau, Lam Tiểu Bố bố trí một cái Phòng Ngự Thần Trận ngay cạnh biên giới thần tiệm, lúc này mới dẫn Mục Đồng Châu đi vào trong khu động phủ của tông môn, tất cả động phủ đều tập trung ở nơi có thần linh khí nồng đậm.
Lam Tiểu Bố tìm một nơi có thần linh khí cực kỳ nồng đậm bố trí Tụ Linh Thần Trần, trừ chuyện đó ra, Lam Tiểu Bố lại lấy Thần Nguyên điện ra, định ngưng luyện thần tinh.
“Tiểu Bố đại ca, ta tu luyện trước.” Trong lòng Mục Đồng Châu có một khát vọng cấp thiết, đó chính là nhanh chóng tăng thực lực của mình lên, nếu không nàng có khả năng còn không bằng những tu sĩ đã vẫn lạc ở nơi này.
“Khoan đã.” Lam Tiểu Bố gọi Mục Đồng Châu, “Công pháp tu luyện của ngươi là của Đại Uyên Thần Môn sao?”
Mục Đồng Châu gật đầu, “Đúng vậy, trước đó ta cũng có công pháp tu luyện của mình, nhưng mà ta phát hiện ra công pháp tu luyện của ta quá kém cỏi, cho nên đổi sang tu luyện công pháp của Đại Uyên Thần Môn. Chỉ là công pháp của Đại Uyên Thần Môn cũng không hoàn hảo, nhiều nhất chỉ có thể tu luyện đến thần vương cảnh.”
Lam Tiểu Bố lấy ra hai mảnh ngọc giản đưa cho Mục Đồng Châu, “Đây là công pháp tu luyện của ta, còn có mấy môn thần thông và cảm ngộ khi tu luyện của ta., ngươi đổi công pháp tu luyện đi. Công pháp của Đại Uyên Thần Môn cũng chỉ đến thế thôi, không cần tiếp tục tu luyện nữa.”
“Được, Tiểu Bố đại ca.” Tính cách của Mục Đồng Châu có chút bảo sao nghe vậy, cộng thêm trong lòng nàng đã sớm khẳng định công pháp tu luyện của Lam Tiểu Bố mạnh hơn nàng. Dù sao thì tu vi của nàng và Lam Tiểu Bố không chênh lệch gì mấy, nhưng thực lực lại khác nhau một trời một vực. Cho nên khi Lam Tiểu Bố lấy công pháp tu luyện ra, nàng mới không có chút nghi ngờ nào, thậm chí cũng không hỏi công pháp Lam Tiểu Bố tu luyện là công pháp gì, đã lựa chọn tu luyện công pháp mà Lam Tiểu Bố đưa cho.
Bạn cần đăng nhập để bình luận