Khí Vũ Trụ

Chương 2343 - Phát tài.

Lam Tiểu Bố khống chế Trọng Dặc cũng không lập tức xé mở thế giới của Trọng Dặc ra, mà nhìn về phía một nam một nữ bên cạnh, “Các ngươi cùng một bọn với Trọng Dặc?”
Nam tử anh tuấn kia đã từ trong khiếp sợ mà tỉnh táo lại, hắn ta lập tức ôm quyền với Lam Tiểu Bố, “Trác ĐÌnh của Cửu Biên hải thành kính chào Tông đạo hữu, ta và Phục Quyên sư muội chỉ là thuận đường ngồi Thính Đạo Hào quay về Cửu Biên hải thành, không phải người của Thính Đạo Hào.”
Lam Tiểu Bố từ tốn nói, “Đã như vậy thì mời hai vị cứ tự nhiên, đừng làm ảnh hưởng ta thu nợ cũ.”
Nữ tử tên là Phục Quyên kia nghe thấy lời Lam Tiểu Bố nói thì không nhìn được nói.
“Tông chấp pháp, Đạo Chủ Trọng Dặc này không thể giết được. Sau khi giết hắn rồi, Đệ Tứ Thánh Đình ngươi sẽ hậu hoạn vô tận, thậm chí không đơn giản chỉ là bị hủy diệt thôi. Ta và sư huynh là người trung gian, hóa bỏ thù hận của mọi người. Trong Đạo Chủ có chỗ nào làm sai, ta tin TRọng Đạo Chủ cũng đồng ý nhận lỗi.”
Giọng điệu Lam Tiểu Bố đột nhiên trở nên lạnh lẽo, “Thế nào, ta đây làm việc cũng cần ngươi phải đến khoa chân múa tay sao? Nếu như các nguoi không muốn đi thì cũng không cần phải đi nữa…”
Cảm nhận được khí thế sát phạt của Lam Tiểu Bố đột nhiên tăng cao, Trác ĐÌnh vội vàng nói, “Sư muội ta đã mạo phạm, chúng ta lập tức rời khỏi đây, không nhúng tay vào ân oán giữa các ngươi.”
Nói xong, hắn ta lôi kéo Phục Quyên xông ra khỏi phòng khách động phủ của Trọng Dặc, sau đó xông ra khỏi cấm chế. Từ khí thế trên người Lam Tiểu Bố khiến linh hồn hắn ta phải run rẩy, cho dù Lam Tiểu Bố không phải bước đại đạo thứ tư, muốn giết chết hai người bọn họ chắc hẳn cũng không có vấn đề gì.
“ĐÌnh sư huynh…” Xông ra khỏi động phủ của Trọng Dặc rồi, Phục Quyên định nói gì đó.
Nhưng Trác Đình đã cắt ngang mà nói, “Quyên sư muội, sát khi trên thân người này nồng đậm, rõ ràng là một tên không chịu nói đạo ý. Sở dĩ hắn không ra tay với chúng ta, có lẽ là còn có chút kiêng kị với chúng ta, không muốn kết thù với Cửu Biên hải thành. Nhưng càng quan trọng hơn là, người hắn muốn giết chính là Trọng Dặc, lúc này chúng ta mạo phạm hắn, chẳng phải đang tự chuốc khổ vào mình hay sao?”
“Sao mà chúng ta phải sợ hắn chứ? Ta khẳng định hắn không phải cường giả bước đại đạo thứ năm. Chỉ là trong lòng vị Đạo Chủ Trọng Dặc kia kiêng kị, cho nên mới bị hắn đánh trở tay không kịp. Hơn nữa, Cửu Biên hải thành ta cũng không phải ai cũng có thể ức hiếp.” Phục Quyên vẫn không phục nói.
Trác ĐÌnh thở dài một hơi, “Quyên sư muội, chẳng lẽ ngươi còn chưa thấy rõ sao? Chúng ta và hắn liều chết đánh nhau thì tốt ở chỗ nào chứ? Cứu Trọng Dặc? Trọng Dặc đã bị trọng thương, có thể khôi phục hay không là một chuyện. Cho nên Trọng Dặc tuyệt đối sẽ không cảm kích chúng ta, trừ khi chúng ta ra tay ngay từ đầu. Giữ gìn quy tắc của Ma Như thế giới? Ha ha, đó là chuyện của Thiên Đình. Hơn nữa, tên Tông Quyền kia có lai lịch, hắn có thể chạy đi đâu? Cho dù hắn có giết chết Trọng Dặc hay không, hắn sẽ bị truy nã, thậm chí không thể nào sinh tồn ở Ma Như thế giới được. Kẻ liều mạng như vậy, chúng ta cần gì phải liều mạng với hắn? Hơn nữa…”
Trác Đình nói đến đây, đột nhiên sững lại.
“Sao vậy Đình sư huynh?” Phục QUyên lập tức hỏi thăm.
Qua mấy giây sau, Trác ĐÌnh mới vỗ đầu một cái, “Ta đúng là ngu xuẩn mà, nếu như đối phương thật sự là Tông Quyền, hắn cũng sẽ không ngu ngốc mà dùng thân phận thật của mình đến đây tìm Trọng Dặc. Trừ khi hắn muốn kéo thù hận cho Đệ Tứ Thánh Đình, khiến Đệ Tứ Thánh Đình bị trọng thương, thậm chí là hủy diệt.”
“Sư huynh, vậy có nghĩa tên kia không phải Tông Quyền thật.” Phục Quyên đã hiểu ra ý của Trác Đình.
Trác Đình gật đầu, “Nếu như ta đoán không sai, tên Tông Quyền kia nhất định là giả, có người dựa vào tên tuổi của Tông Quyền đến đây giết Trọng Dặc, thậm chí còn châm ngòi quan hệ. Sư muội, bây giờ chúng ta nhất định phải đi ngay, nếu không người náy rất có thể sẽ chém tận giết tuyệt mọi người ở đây.”
Phục Quyên rùng mình một cái, nàng biết rõ sư huynh không phải đang dọa nàng, đổi thành nàng, nàng cũng sẽ chém giết hết mọi người trên Thính Đạo Hào này. Vì sao ư, đương nhiên là diệt khẩu rồi.
Lam Tiểu Bố hoàn toàn không để ý đến Trác Đình và Phục Quyên định làm gì, có rời khỏi Thính Đạo Hào hay không. Hắn lại càng không nghĩ đến chuyện sẽ giết sạch toàn bộ người trên thuyền.
Cho nên sau khi Trác ĐÌnh và Phục Quyên đi, đạo tắc trong tay Lam Tiểu Bố lưu chuyển, lập tức xé mở thế giới của Trọng Dặc.
“Ngươi không phải Tông Quyền.” Trọng Dặc đã kịp phản ứng lại, hắn biết được người trước mắt này không phải là Tông Quyền.
“Có phải hay không cũng không quan trọng, quan trọng là ngươi cướp đạo tinh của ta, vậy thì sẽ phải trả lại…” Lúc Lam Tiểu Bố nói chuyện, động tác không hề dừng lại một chút nào, từng đạo đạo tắc đánh ra, xé mở từng đạo quy tắc thế giới của Trọng Dặc.
Trọng Dặc giống như hồi quang phản chiếu, nhìn chằm chằm Lam Tiểu Bố nói, “Ta biết ngươi là ai rồi, ngươi tên là Lam Tiểu Bố, ở gian phòng số 3071, là do Hồ Hữu Kình dẫn đến.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận