Khí Vũ Trụ

Chương 198: Phiến Thiên Nguyệt bị bắt

Thoạt nhìn nghi lễ kế nhiệm chưởng môn mới của Thiên Vân môn rất nặng nề, nhưng thực chất lại có h ơi mộc mạc. Mộc mạc ở đây không phải nói về nghi thức, mà là nói khách khứa, chỉ có vài tiên môn một sao tới dự và một vài thế gia tu tiên không nổi danh. Ngay cả người của tiên môn hai sao cũng không thấy một ai.
Nhưng dù thế nào thì Lam Tiểu Bố đã tiếp quản chức vị tông chủ của Thiên Vân môn.
Trước đó Lam Tiểu Bố cho rằng Thiên Vân môn có hơn một nghìn người, dù hơi ít nhưng cũng tạm được. Nhưng sau khi tiếp nhận vị trí chưởng môn xong hắn mới biết hơn một nghìn người này có nghĩa là gì.
Hơn một nghìn người này bao gồm hai hoặc ba trăm tên đệ tử tạp dịch, cũng chính là đệ tử mang trọng trách sửa sang tiên môn. Đội ngũ trưởng lão chỉ có ba người, ngoài Trình Nhất Tiểu và Tư Đồ Đồng ra thì còn một người là Ôn Tín Nhiên.
Tu vi của Trình Nhất Tiểu chỉ mới Uẩn Đan cảnh, còn Tư Đồ Đồng và Ôn Tín Nhiên thì ở Ngưng Đan cảnh. Nhưng do Tư Đồ Đồng bị thương từ xưa nên trình độ đánh đấm cũng giảm đi rất nhiều. Người duy nhất có tu vi mạnh trong đội trưởng lão chỉ có Ôn Tín Nhiên, nhưng Ôn Tín Nhiên không thể rời khỏi Thiên Vân môn được.
Cho tới hiện tại, Ôn Tín Nhiên đều ở lại Thiên Vân môn để hộ núi.
Bây giờ có Lam Tiểu Bố gia nhập trở thành tông chủ của Thiên Vân môn, cộng thêm lão tông chủ đang chuyển biến tốt nên Thiên Vân môn coi như đã có chút biến hóa.
Đệ tử nội môn của Thiên Vân môn có khoảng một trăm ba mươi bảy người, toàn bộ đều là tu vi Trúc Cơ, do không có tài nguyên nên còn kém một chút mới có thể bước vào Uẩn Đan được. Mà thứ cần thiết đầu tiên để Uẩn Đan chính là đan dược, thứ hai chính là linh khí, mà Thiên Vân môn lại chẳng có gì cả. Thậm chí ngay cả bí cảnh duy nhất là Thiên Vân bí cảnh cũng bị người khác chiếm.
Một số đệ tử lớn gan hoặc có lý tưởng đều rời khỏi Thiên Vân môn. Những đệ tử còn ở lại đa phần đều không nỡ bỏ tiên môn, hoặc là không muốn ra ngoài tung hoành.
Đệ tử ngoại môn có năm trăm linh bảy người, phong chủ các đỉnh đều đã chết, do không có cường giả Kim Đan cảnh nên hiện tại Thiên Vân môn tạm thời không có phong chủ nào. Còn phần đệ tử cốt cán thì chỉ còn mỗi Phiến Thiên Nguyệt. Phiến Thiên Nguyệt được lão tông chủ Phiến Thường Tu nuôi dưỡng từ nhỏ, nếu không e rằng một đệ tử cốt cán cũng không có.
Khi cử hành đại điển kế nhiệm chức vị tông chủ, Lam Tiểu Bố có thể nhìn thấy rõ ràng những ánh mắt mong đợi của đông đảo đệ tử trong môn phái. Đột nhiên hắn cảm giác được, chỉ sợ sau này hắn sẽ không còn giữ suy nghĩ như trước được nữa. Trước đây ý tưởng của hắn là mượn danh Thiên Vân môn để tiến vào Côn Khư Huyền Giản, xong việc sẽ rời khởi môn phái này.
Tu tiên có thể từ bỏ tất cả, cắt đứt mọi loại tình cảm. Nhưng Lam Tiểu Bố nghĩ bản thân hắn không thể làm được, hắn là một tông chủ, phải đối mặt quá nhiều sự trông đợi của mọi người, nếu sau này hắn chiếm được chỗ tốt xong rồi rời đi thì không phải quá đáng lắm hay sao.
Đáng tiếc là hắn không biết luyện đan, cũng không biết luyện khí. Trừ tu vi là Ngưng Đan cảnh có thể nhìn được trong tông môn ra thì cũng chỉ biết một chút kiến thức về trận pháp.
Mà kiến thức về khoa học kỹ thuật chỉ được coi là gân gà trong giới Tu Tiên mà thôi. Không đúng, e rằng ngay cả gân gà cũng không so được.
Thấy Lam Tiểu Bố từ khi nhìn thấy các đệ tử trong môn phái xong liền cau mày yên lặng. Phiến Thiên Nguyệt an ủi: “Sư huynh, nếu lần này chúng ta có cơ hội tiến vào Côn Khư thì môn phái của chúng ta nhất định sẽ tăng lên một sao.”
Lam Tiểu Bố thở dài nói: “Không phải bởi vì chuyện này. Ngươi nhìn mà xem, dù gì Thiên Vân môn cũng là một tiên môn hai sao, nhưng bây giờ ngay cả đệ tử nội môn trong tông môn cũng không có ai bước được vào Uẩn Đan, nói thật thì chuyện này quá không hợp lẽ thường.”
Phiến Thiên Nguyệt im lặng, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Uẩn Đan cần phải có Trữ Chân đan, Trữ Chân đan có thể chuyển hóa nguyên khí trong cơ thể của người tu tiên thành chân nguyên. Chỉ là thành phần linh thảo chủ yếu của Trữ Chân đan chính là Tố Đan thảo, bây giờ toàn bộ Tố Đan thảo ở Nguyên Châu cực kì thưa thớt. Chăm chút cho Tố Đan thảo cực kì khó, mà những cây còn lại mọc hoang đều bị đào hết sạch. Thế nên không những Thiên Vân môn của chúng ta, mà ngay cả những tiên môn khác cũng không thể giúp các đệ tử Uẩn Đan dễ dàng được. Ta tin rằng bên trong Côn Khư có, chỉ cần chúng ta có thể vào được bên trong.”
Tố Đan thảo sao?
Lam Tiểu Bố đột nhiên nghĩ tới một đống dược liệu đủ loại trong nhẫn trữ vật, bên trong không chỉ có Tố Đan thảo, mà là có rất nhiều.
Khi ở tinh cầu Ngọc Khải, Lam Tiểu Bố không biết cái gì là Tố Đan thảo. Nhưng sau khi tới thành Mưu Bắc làm thành chủ, hắn góp nhặt được đủ loại ngọc giản kiến thức. Cũng đã biết nhận diện được một vài chục loại linh dược. Mà Tố Đan thảo cũng được coi là một loại linh dược quan trọng nhất nên phần giới thiệu về nó cũng rất rõ ràng.
Sau khi biết thành phần chủ yếu của Trữ Chân đan là Tố Đan thảo, nhưng lúc Lam Tiểu Bố Uẩn Đan hay là Ngưng Đan đều không dùng tới đan dược nào cả nên hắn cũng không để tâm tới giá trị cũng những loại linh dược này. Chỉ khắc hết công dụng của chúng vào Thất âm mà thôi.
Bây giờ Phiến Thiên Nguyệt nhắc tới Tố Đan thảo thì hắn lập tức nghĩ tới.
Sau đó, trên tay Lam Tiểu Bố lập tức xuất hiện hơn trăm cọng Tố Đan thảo, hắn đưa tới trước mặt Phiến Thiên Nguyệt rồi nói: “Ngươi xem đi, cái này có phải Tố Đan thảo hay không, vậy thì đệ tử nội môn của môn phái chúng ta có thể Uẩn Đan được chưa?”
“A, đều là Tố Đan thảo sao?” Phiến Thiên Nguyệt kích động nâng một cọng Tố Đan thảo lên, sau đó nhìn Lam Tiểu Bố rồi nói chắc chắn: “Sư huynh Tiểu Bố, thật sự đều là Tố Đan thảo sao? Sao ngươi có được nhiều Tố Đan thảo như thế?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận