Khí Vũ Trụ

Chương 2562 - Đại hội Vĩnh Sinh mở ra. (2)

“Bởi vì quảng trường đại hội Vĩnh Sinh có hạn, cho nên không thể nào để cho tất cả mọi người đều có thể tiến vào được. Đại hội Vĩnh Sinh lần này sẽ có một vạn người đi vào trong hội trường. Những người còn lại không thể tiến vào hội trường đại hội Vĩnh Sinh cũng không cần phải lo lắng, chúng ta còn có hội trường phụ, hội trường phụ thì mười vạn người có thể tiến vào. Trừ chuyện đó ra, toàn bộ An Lạc Thiên Thành đều có thể nghe được đạo ngôn đại nghĩa từ đại hội Vĩnh Sinh, đương nhiên, tại quảng trường trung tâm của An Lạc Thiên Thành, đạo âm sẽ càng rõ ràng hơn…”
Tiếng hoan hô càng nhiệt liệt hơn, mỗi người đều vô cùng chờ mong đối với đại hội Vĩnh Sinh sắp tới.
Lam Tiểu Bố biết, cái hội trường phụ này chắc hẳn là dành cho một vài tu sĩ giàu có, còn cả các loại tông môn đại đạo, thương lâu, thương hội vào. Bọn hắn có được danh ngạch mà Thất Trụ Thiên cho, nhất định có thể tiến vào hội trường chính.
“Bây giờ xin mời các thiên tài của các đại thế giới tham gia đại hội đi vào hội trường đại hội Vĩnh Sinh.” Khi Đế Lan nói xong, 108 bậc thang bạch ngọc lập tức xuất hiện một gợn sóng hư không. Bất cứ người nào tiến vào đại hội Vĩnh Sinh, chỉ cần nắm chặt ngọc phù trong tay là có thể tiến vào, nếu không sẽ trực tiếp bị bắn ra.
Bọn người Lam Tiểu Bố nắm ngọc phù ở trong tay, sau đó không chút trở ngại vượt qua gợn sóng trên bậc thang bạch ngọc, bước lên bậc thang bạch ngọc.
TRong lòng Lam Tiểu Bố vô cùng cạn lời, không biết tên Hình Gia này nghĩ như thế nào. Toàn bộ danh ngạch thiên tài tham gia đại hội Vĩnh Sinh có khoảng chừng hơn vạn người, cho dù không phải là thiên tài toàn bộ, ít nhất cũng có năm sáu ngàn đi. Thế nhưng thiên tài của Ma Như thế giới đến tham gia hình như chỉ hơn một trăm, ngay cả số lẻ cũng không có. Nếu như không tính những người không trung thành kia, bây giờ thiên tài của Ma Như thế giới tham gia đại hội Vĩnh Sinh chỉ còn mấy chục người nhỉ?
Đế Lan người ta hoàn toàn không xem trọng Ma Như thế giới ngươi, hết lần này đến lần khác Hình Gia còn mặt nóng dán mông lạnh, đi theo sau lưng Đế Lan xum xoe, loại người này mà có thể trở thành Đạo Tổ một phương, đúng là châm chọc.
Mặc dù không biết những cái bậc thang bạch ngọc này dùng để làm gì, nhưng Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ vẫn bước qua, hơn nữa còn không ngừng khắc họa các loại trận văn hư không. Bậc thang bạch ngọc có hơn 900 bậc, đi qua bậc thang bạch ngọc này, là một cái quảng trường, phía cuối quảng trường có một cái cửa lớn cao chừng ngàn trượng. Giờ phút này Lam Tiểu Bố mới phát hiện, mặc dù có 108 cầu thang thông đến đại hội Vĩnh Sinh, nhưng mà chỉ cần vượt qua bậc thang bạch ngọc, đều đi đến bên ngoài cửa lớn này.
Từ cái cửa lớn này hoàn toàn không thể nào nhìn thấy rõ hình dạng hội trường đại hội Vĩnh Sinh, đừng nói là mắt thường, cho dù dùng thần niệm đảo qua cũng hoàn toàn mơ hồ.
Mạc Vô Kỵ mở Đạo Đồng ra, lập tức nhìn thấy một kiến trúc có hình nửa vòng tròn giống như nhà bạt xuất hiện trong tầm mắt của hắn. Mạc Vô Kỵ mở rộng Trữ Thần Lạc ra, rất nhanh đã xác định được, đây không phải là một món pháp bảo, mà là kiến trúc thật sự. Cái này khiến hắn thở phào một hơi, nếu như là một món pháp bảo, hắn thật sự không dám vào trong.
“Chúng ta cũng đi vào đi.” Nhìn thấy đám người tràn vào cửa lớn, Lam Tiểu Bố nói.
“Cái cầu thang bạch ngọc kia chắc hẳn có hai phương hướng, ngọc phù của chúng ta có thể đến nơi này, nơi này là nơi đệ tử thiên tài luận đạo. Một cái khác chắc hẳn là hội trường bình thường, là nơi cho thương hội tiến vào.” Tề Mạn Vi nhìn thấy trên bậc thang bạch ngọc có rất nhiều người, nhưng khi xuất hiện trước cái cửa lớn này, người trở nên ít hơn một chút, lúc này mới nói ra.
“Chỉ là một cái cầu thang trận pháp bình thường mà thôi, ta cũng có thể bố trí.” Thái Xuyên đắc ý nói.
Mạc Vô Kỵ thì nhíu mày ngừng lại, hắn mơ hồ cảm nhận được ở đây có người quen. Sao lại có chuyện này được, trừ Lam Tiểu Bố ra, hắn thật sự không có người quen nào ở chỗ này. Cho dù có một người u Bình, nhưng u Bình là người Mông Mỗ Đại Diễn, cũng không quen thuộc với hắn như vậy.
Giờ phút này, tất cả mọi người đã tiến vào trong hội trường đại hội Vĩnh Sinh, toàn bộ hội trường đại hội Vĩnh Sinh lại là hư không, trong hư không này, có hơn vạn đóa hoa sen, mỗi một đóa hoa sen đều ẩn chứa nguyên khí thiên địa và khí thế đại đạo nồng đậm.
Chính giữa vạn đóa hoa sen này, là một đài sen cực lớn. Còn bên dưới hoa sen, chỉ có hư không, thần niệm không thể nào thẩm thấu xuống dới được.
“Thất Trụ Thiên chắc chắn sẽ không ngồi cùng một chỗ với chúng ta, đợi lát nữa bảy người chúng ta sẽ ngồi cùng một khu vực, Đỗ Bố, tu vi của ngươi kém nhất, ngươi ngồi ở giữa đi.” Thần niệm Lam Tiểu Bố quét qua một lần, lập tức nói. Nói xong, hắn đã sải bước ra, chỉ trong chớp mắt hắn đã ngồi ở giữa hội trường.
Mạc Vô Kỵ và Lam Tiểu Bố một trái một phải, mấy người còn lại đều ngồi giữa hai người này.
Lúc này ngưới khác cũng phát hiện càng ngồi sớm vị trí càng tốt, phát hiện này khiến tất cả mọi người lao vào trong hội trường, chọn vị trí thuộc về mình, hoặc có thể nói là cướp đoạt vị trí.
Đến sau đó, thậm chí còn có người vì một chỗ ngồi mà bắt đầu đánh nhau. Khiến Lam Tiểu Bố kinh ngạc là, đánh nhau như vậy nhưng lại không có người nào quản, Đạo Tổ cũng không đứng ra nói chuyện.
Bởi vì không có người quản, người đánh nhau thì càng nhiều, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, đã vẫn lạc ít nhất mấy trăm người.
Sau khi mấy trăm người này vẫn lạc, hoa sen trong hư không của đại hội Vĩnh Sinh dường như càng nhiều hơn.
“Vô Kỵ, ngươi có phát hiện ra không, hoa sen mà chúng ta ngồi là thật, chứ không phải là pháp bảo.” Lam Tiểu Bố truyền âm cho Mạc Vô Kỵ.
Mạc Vô Kỵ gật đầu, “Ta đã phát hiện ra ngay khi xem xét vị trí hoa sen này, cái này chỉ được cấm chế tự nhiên khóa lại, thần niệm của ta lại không thể thẩm thấu được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận