Khí Vũ Trụ

Chương 349: Biến cố. (1)

Giờ phút này Lam Tiểu Bố chỉ hy vọng con dã thú kia không tìm đến đây, nhưng mà trên người hắn tỏa ra mùi máu, dã thú mà không tìm đến đây chỉ có thể là may mắn mà thôi.
Lam Tiểu Bố cố gắng cử động ngón tay mình, hắn muốn mở bình Vũ Lâm Đan ra. Chỉ là xương cốt đều đã bị gãy, trong thời gian ngắn không thể nào di chuyển được.
Lam Tiểu Bố thở dài, hắn tu luyện Bất Tử Quyết, chỉ hy vọng năng lực lành vết thương của Bất Tử Quyết có thể giúp hắn nhanh chóng khôi phục năng lực hành động.
“Rống!” Tiếng dã thú gào thét càng lúc càng gần, trong lòng Lam Tiểu Bố vô cùng lo lắng. Giờ phút này hắn đang nằm trong một vùng trũng, đã nhìn thấy một con hổ…
Không đúng, đây không phải là hổ? Trên đầu hổ có sừng sao?
Chẳng những trên đầu con hổ này có sừng, mà là một cái sừng nằm ngay giữa đỉnh đầu.
Con hổ kia càng lúc càng tiến lại gần, rõ ràng đã ngửi thấy mùi máu trên người hắn. Hắn tu luyện đến Chân Thần cảnh, mùi máu trên người có xen lẫn hơi thở linh vận, càng khiến dã thú hứng thú.
Lam Tiểu Bố cưỡng ép bản thân vận chuyển Thái Xuyên Quyết, trong lúc chân nguyên lưu chuyển, đan điền liên tục phát ra tiếng nứt rắc rắc, không đợi đan điền vỡ ra, Lam Tiểu Bố đã nhân cơ hội này bắt được bình ngọc, sau đó bóp nát bình.
Sáu viên đan dược trong bình ngọc bị Lam Tiểu Bố nhét hết vào trong miệng, hắn thở dốc một chút, tay lại rơi xuống đất.
Sáu viên Vũ Lâm Đan sau khi vào trong miệng, trong nháy mắt đã hóa thành linh dịch ào ạt, bắt đầu đổ vào tất cả vết thương trên người Lam Tiểu Bố. Mùi máu tươi trên người Lam Tiểu Bố nhanh chóng nhạt đi, xương cốt cũng bắt đầu khôi phục nhanh hơn.
Lam Tiểu Bố nhẹ nhàng thở ra, hắn nhìn con Độc Giác Hổ đang đứng đối diện mình mười mấy mét, chỉ cần gia hỏa kia dám tiến đến, hắn sẽ bóp chết con súc sinh này. Chẳng lẽ không vận chuyển được chân nguyên thì hắn không thể giết được một con dã thú còn chưa tiến hóa thành yêu thú này sao? Dù sao thì hắn cũng là một Chân Thần cảnh. Ở Nguyên Châu, tương đương với một vị Nhân Tiên rồi.
Độc Giác Hổ nhìn chằm chằm Lam Tiểu Bố, lại gào rống lên vài tiếng, trong mắt ẩn chứa sát khí cực lớn.
Chỉ là bản năng khiến nó cảm thấy người này có chút nguy hiểm, trong lúc nhất thời nó không dám bước lên cắn chết Lam Tiểu Bố.
Lam Tiểu Bố đã chuẩn bị tốt để giết chết con hổ này rồi, nhưng hết lần này đến lần khác, từ xa lại truyền đến tiếng linh cẩu kêu, rõ ràng không phải chỉ một con.
Lam Tiểu Bố cau mày, một con Độc Giác Hổ thì hắn không sợ, bởi vì hắn có thể xử lý được. Nhưng nếu như kéo một đám linh cẩu đến, chỉ sợ hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Không thể ở lại nơi này lâu, nhất định phải nhanh chóng rời đi.
Lam Tiểu Bố vừa nghĩ đến chuyện này, con Độc Giác Hổ kia đột nhiên nhào về phía Lam Tiểu Bố.
Vào giờ phút này, một mũi tên mang theo tiếng rít gió bén nhọn bắn về phía Độc Giác Hổ. Độc Giác Hổ nhanh chóng ngừng tư thế đang nhào lên của mình, ngẩng đầu nhìn về hướng mũi tên bay ra, sau đó cái ót hơi nghiêng.
Ngay khi đầu Độc Giác Hổ nghiêng qua, ba mũi tên lặng yên không tiếng động xuyên qua không gian bắn đến, ghim vào cổ họng Độc Giác Hổ.
Độc Giác Hổ ngã bịch xuống đất, co quắp mấy cái rồi bất động.
Lam Tiểu Bố thầm khen ngợi, thật lợi hại. Đầu tiên dùng tên lệnh hấp dẫn sự chú ý của Độc Giác Hổ, sau đó dùng ba mũi tên khác xuyên qua yết hầu, thời gian vô cùng chuẩn xác.
Một vị nam tử có gương mặt tang thương nắm trường cung đi tới, hắn nhìn người đang máu me khắp người nằm dưới đất, có thể thấy rõ xương ngực và xương tay đã bị gãy, thậm chí có thể nhìn thấy cả nội tạng của Lam Tiểu Bố, ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy người nào bị thương nặng như vậy, ánh mắt lại cực kỳ có thần, không có chút dấu hiệu suy yếu nào cả. Nội tạng còn có thể nhìn thấy được, vậy mà còn chưa chết?
“Anh bạn bị hung thú cắn bị thương sao?” Nam tử hỏi một câu.
Lam Tiểu Bố ngẩn ngơ, hắn quay lại Địa Cầu rồi sao? Truyền tống trận bên tường đại đạo Nguyên Châu kia, lại trực tiếp thông đến Địa Cầu à? Bởi vì người trước mắt này thực sự đang nói tiếng Hoa.
Đây là chuyện gì thế? Trùng hợp đến vậy sao? Hay là nói cái vòng xoáy truyền tống kia vốn dĩ thông đến Địa Cầu?
Chờ chút, hắn muốn bình tĩnh lại một chút, cường giả ở vũ trụ Đại Hoang tách Địa Cầu và rất nhiều tinh cầu phàm nhân khác, sau đó lại tách Nguyên Châu ra khỏi vũ trụ Đại Hoang. Lúc này có người lén lút tạo dựng một truyền tống trận từ Nguyên Châu thông đến Địa Cầu…
Nếu là như vậy, vậy thì tường vũ trụ chính là lối đi một chiều, có thể từ vũ trụ phàm nhân tiến vào tường vũ trụ, nhưng lại không thể nào xuyên qua tường vũ trụ để trở về lần nữa.
Muốn trở về, chỉ có thể đi vào truyền tống trận ở cực nam Nguyên Châu quay về Địa Cầu. Truyền tống trận kia, hình như không phải người bình thường có thể tiến vào. Lam Tiểu Bố khẳng định, trừ hắn ra, chắc hẳn ở Nguyên Châu không có người thứ hai còn sống mà thông qua truyền tống trận này.
Không ngờ mình tìm đủ biện pháp mua Tiên khí phi hành trung phẩm Cực Hải Vân Chu về, cuối cùng lại thông qua truyền tống trận để quay về Địa Cầu, quả thật là…
“Anh bạn?” Thấy Lam Tiểu Bố không nói gì, nam tử trung niên kia hỏi lại lần nữa.
Nơi xa có một đám linh cẩu đang cẩn thận đến gần, nam tử quay người lại bắn mấy mũi tên ra ngoài. Mấy con linh cẩu đi đầu lập tức bị bắn chết. Mấy con linh cẩu phía sau biết người này không dễ chọc đến, đều quay người rút lui.
“Ta không sao, cảm ơn ngươi đã cứu ta một mạng.” Lam Tiểu Bố nói xong, ánh mắt nhìn về phía Độc Giác Hổ, hắn chưa từng nghe nói đến chuyện Địa Cầu có Độc Giác Hổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận