Khí Vũ Trụ

Chương 824: Nam tử mặc thanh bào dưới mặt đất.

Lam Tiểu Bố đi dọc theo bậc thang xuống phía dưới, đi khoảng chừng nửa canh giờ, cảnh vật trước mắt hắn đột nhiên trống trải ra.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Lam Tiểu Bố có chút ngây dại, nếu như không đi xuống đây, hắn hoàn toàn không hề biết phía dưới đại điện của Lôi La Tiên Đình lại là một cái quảng trường to lớn đến như vậy, quảng trường này bị cấm chế ngăn cách khóa lại, nếu như không đi xuống, vậy thì cho dù là dùng thần niệm của tiên đế cũng không thể nào phát hiện ra được.
Quảng trường này lớn thế nào cũng không quan trọng, đáng sợ nhất là ở trong quảng trường này, có khoảng chừng hơn vạn cây cột, toàn thân những cây cột này đều là một màu đỏ máu, tựa như bị máu tươi nhuộm đỏ.
Mà trên mỗi cây cột đều giam một người tu sĩ, những tu sĩ này, người có tu vi thấp nhất cũng là tiên vương, tu vi cao nhất rõ ràng là tiên đế.
“Đi thôi, vị trí của ngươi là ở dãy 17, cây cột 141.” Giọng nói kia lại vang lên trong ý thức của Lam Tiểu Bố.
Thần niệm của Lam Tiểu Bố quét đến cây cột thứ 141 ở dãy 17, cây cột này cũng có một màu đỏ tươi, nhưng mà không có giam cầm người nào. Lam Tiểu Bố nhìn một chút, trên quảng trường này, những cây cột không giam cầm tu sĩ chỉ có sáu cái cuối cùng. Cộng thêm hắn nữa, trên quảng trường này chỉ còn năm cây cột là không giam cầm tu sĩ.
Lam Tiểu Bố chậm rãi đi đến dãy 17, đồng thời thần niệm không ngừng khắc họa trận văn hư không. Bây giờ hắn còn chưa biết đối thủ của mình mạnh đến mức nào, cũng không biết người này đang ở đâu.
Bởi vì muốn khắc họa trận văn hư không, cho nên Lam Tiểu Bố đi cực kỳ chậm.
“Nhanh lên.” Giọng nói trong thức hải tựa như vừa vứt xuống một quả bom trong đầu hắn, cả người Lam Tiểu Bố lập tức chấn động, há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
Giờ khắc này tráu tim của Lam Tiểu Bố tựa như bị rơi vào trong hầm băng, hắn khẳng định thực lực của người này tuyệt đối còn mạnh hơn cả tên đại hán râu quai nón cướp đường lúc trước.
Cường giả loại này, cho dù hắn có bố trí hư Không tiên trận cấp chín, chỉ sợ cũng không thể giết được đối phương.
Lam Tiểu Bố có chút hối hận, đáng lẽ ra hắn không nên tiến vào đây. Lúc đầu tiến đến đây là định đi săn, bây giờ lại phát hiện ra mình đã thành một con mồi.
Không còn dám lề mề nữa, Lam Tiểu Bố đi đến bên cạnh cây cột màu đỏ máu thứ 141 ở dãy 17. Hắn vừa mới đứng thẳng, một đạo cấm chế lập tức khóa hắn lại, cấm chế này có trận cơ chính là cây cột màu đỏ máu này. Mùi máu nhàn nhạt truyền đến, lúc này Lam Tiểu Bố mới biết, màu đỏ trên cây cột này thật sự là do máu tươi nhuộm đỏ,
Sau khi giam cầm Lam Tiểu Bố xong, xung quanh lập tức yên tĩnh lại, toàn bộ quảng trường chỉ còn lại gần vạn người đang bị giam cầm, không còn chút sự sống nào.
Lam Tiểu Bố đang điên cuống khắc họa trận văn, hắn không phải đang bố trí Hư KHông Khốn Sát tiên trận, mà là đang học cách khắc họa trận văn Thần cấp.
Người trước mắt này tuyệt đối không thể dùng Hư Không tiên trận cấp chín là có thể đối phó được, muốn đối phó với người này, hắn nhất định phải tăng thực lực trận đạo của mình lên.
Giờ phút này Lam Tiểu Bố lại càng cảm kích Thiên Cương Đại Đế, tương lai lúc Thiên Cương Đại Đế rơi vào tay hắn, hắn quyết định sẽ tha cho đối phương một mạng.
Nếu không phải Thiên Cương Đại Đế, bây giờ hắn vẫn còn là một tiên trận đê, một tiên trận đế thì cho dù có bị nhốt ở đây vạn năm, cũng chưa chắ có thể đột phá được trận đạo, bố trí ra hư không thần trận.
Bây giờ đã khác, hắn đã là một Thần trận sư, được sự giúp đỡ của Vũ Trụ Duy Mô, trận đạo của hắn muốn tiến thêm một bước cũng không phải là chuyện không thể.
Một tháng nhanh chóng qua đi, quảng trường dưới mặt đất này lại có thêm một tu sĩ nữa đến, đây là một tiên vương. Tên tiên vương này cũng giống như Lam Tiểu Bố, vừa đến đã bị giam lại trên một cây cột trống không.
Giờ phút này quảng trường dưới mặt đất chỉ còn lại bốn cây cột trống.
Lại qua hai tháng nữa, một tên tiên đế sơ kỳ đi vào quảng trường dưới mặt đất, lúc này, được sự giúp đỡ của Vũ Trụ Duy Mô, Lam Tiểu Bố đã thành công khắc họa ra đạo trận văn thần trận hư không thứ nhất. Lam Tiểu Bố áp xuống sự vui sướng trong lòng, có trận văn thần trận hư không , cho dù người trước mắt là Thần Nhân, hắn cũng có thể đối phó một chút.
Một khắc sau khi trở thành Thần Trận sư Hư Không, Lam Tiểu Bố lập tức bắt đầu điên cuống khắc họa đủ loại trận văn thần trận Hư KHông.
Đầu tiên bố trí một cái Giảo Sát thần trận, sau đó bố trí một cái Khốn Sát Thần trận, cái này phải làm liên hoàn, thần trận hư không phòng ngự cũng phải có. Đúng, quan trọng nhất chính là bố trí một cái Không Gian Hư Không Thần Trận. Đối phó với loại người này, thần trận càng mạnh càng tốt.
Lại qua ba tháng nữa, khi Lam Tiểu Bố đang bố trí đủ loại thần trận hư không, mãi đến khi chỉ còn một cây trụ cuối cùng, hắn mới ngừng lại. Những gì nên bố trí đều đã bố trí, mặc kệ gia hỏa này dùng nhiều tu sĩ giam lên cây cột máu như vậy có lợi gì, hắn cũng sẽ không khoanh tay chịu trói.
Lam Tiểu Bố chuẩn bị nổ tung cái trận môn ở cuối quảng trường này trước, người kia nhất định đang làm gì đó bên trong trận môn kia.
Còn về cấm chế đang giam Lam Tiểu Bố lại, hắn hoàn toàn không quan tâm.
Lam Tiểu Bố dễ dàng phá vỡ cấm chế này ra, không đợi hắn có thêm hành động kế tiếp, đã có một nử tử trẻ tuổi mờ mịt đi xuống.
Tu vi của nữa tử này hơi thấp một chút, cảnh giới Đại La Kim Tiên hậu kỳ.
Lam Tiểu Bố nhìn thấy nữ tử này thì sửng sốt, nữ tử này hắn đã từng gặp qua. Nói chính xác thì hắn đã từng nhìn thấy chân dung của nữ tử này.
Nàng tên là Khúc Phi, là đệ tử của Nhiếp Tương Vũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận