Khí Vũ Trụ

Chương 657: Bố gia ngươi nhất định phải quản. (2)

“Trị Hồ, Trị gia ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng.” Chuyên Dịch nghiêm nghị nói.
Trị Hồ? Lam Tiểu Bố hiểu ra, là người Trị gia. Thảo nào lại không khách sáo với mình, hóa ra là người của Trị gia, một đầu Tiên Linh mạch cực phẩm của Trị gia còn đang ở trên người hắn. Nếu không phải tên tuổi của hắn ở Ma Huyền Tiên Vực quá lớn, chỉ sợ Trị gia đã sớm ra tay với hắn rồi.
“Cái người trước kia tên là Trị Tiềm Sơn là gì của ngươi?” Khi Lam Tiểu Bố là tiên vương tầng hai đã giết chết được Kế Lãnh, đây là một tiên tôn hậu kỳ. Thực lực của Trị Hồ trước mặt này rõ ràng không bằng Kế Lãnh, hẳn là một tiên tôn trung kỳ, hắn chẳng sợ hãi chút nào.
Trị Hồ biết Lam Tiểu Bố đáng sợ, cho dù sư phụ của Lam Tiểu Bố không có ở đây, hắn cũng không dám động đến Lam Tiểu Bố. Phải biết rằng Lam Tiểu Bố còn có thể giết chết Kế Lãnh, thực lực của Kế Lãnh cao hơn hắn rất nhiều.
“Lam đan sư, đây là chuyện riêng của TRị gia ta, mong ngươi đừng can thiêp vào. Chuyên Dịch giết đệ tử thân truyền của Trị gia ta, cướp đồ của Trị gia ta, hôm nay ta nhất định phải bắt hắn đi.” Trị Hồ tỉnh táo lại, ôm quyền nói với Lam Tiểu Bố, giọng điệu cũng tính là khách sáo.
Lam Tiểu Bố cười ha ha một tiếng, “Năm đó các ngươi cũng truy sát Bố gia ở khắp nơi, nói là ta lấy một đầu Tiên Linh mạch cực phẩm của nhà ngươi, bây giờ lại truy sát Chuyên Dịch đạo hữu, lý do cũng là lấy đồ nhà ngươi. Chắc là đồ trên toàn vũ trụ này đều là của Trị gia ngươi hết nhỉ? Người khác chỉ cần lấy đi thì coi như đã lấy đồ nhà ngươi rồi?”
“Lam đan sư, ngươi nhất định phải nhúng tay vào chuyện này sao?” Trị Hồ nghe thấy lời Lam Tiểu Bố nói, trong lòng đã biết không ổn. Lúc đầu người truy sát Chuyên Dịch là một tiên vương trung kỳ, một tiên tôn trung kỳ như hắn dư xài, ai biết nửa đường lại nhảy ra Lam Tiểu Bố như thế này? Nếu như biết Lam Tiểu Bố ở chỗ này, hắn nhất định không dám tới.
“Chuyện này Bố gia ngươi nhất định phải quản, xem Trị gia ngươi có thể làm gì được ta?” Lam Tiểu Bố giơ một tay lên, Thất âm Kích lập tức xuất hiện trong tay hắn.
Vu Bất Thành đứng bên cạnh vội vàng nói, “Lam đạo hữu, ở trong Tà Giác Hư Không điện không thể sử dụng pháp bảo.”
“Được rồi.” Lam Tiểu Bố nói xong hai chữ này thì nói với Trị Hồ, “Đi thôi, chúng ta ra ngoài tâm sự một chút.”
“Ta không chấp nhặt với ngươi.” Trị Hồ ném lại một câu sau đó xoay người rời đi, trừ khi hắn muốn chết, lúc này mới ra tay với Lam Tiểu Bố.
Nhưng mà hắn vừa đi được mấy bước đã cảm thấy không ổn, nhanh chóng muốn tiến vào trong Tà Giác Hư Không điện một lần nữa, chỉ là giờ phút này Lam Tiểu Bố đã ngăn ngay cửa ra vào.
Phía sau lưng Trị Hồ phủ một tầng mồ hôi lạnh, vừa rồi hắn tức giận và khiếp đảm, vậy nên không suy nghĩ kỹ càng, tiến vào trong Tà Giác Hư Không điện mới là đường sống duy nhất của hắn. Nếu như bây giờ hắn rời khỏi Tà Giác Hư Không điện, không phải là đang tìm chết hay sao?
“Ngươi định ngăn cản ta, không có ta tiến vào trong Tà Giác Hư Không điện hay sao? Chẳng lẽ Tà Giác Hư Không điện này do ngươi làm chủ à?” Trong lòng Trị Hồ lo lắng.
Lam Tiểu Bố cười ha ha, “Ngươi còn chưa tiến vào Tà Giác Hư Không điện, bây giờ ta có một số chuyện cần tính sổ với ngươi. Đi thôi, chuyện này ra ngoài rồi nói.”
Trị Hồ nào dám đi cùng Lam Tiểu Bố, hắn ôm quyền hướng về phía Tà Giác Hư Không điện cao giọng nói, “Có người cản trở chuyện làm ăn ở Tà Giác Hư Không điện, chẳng lẽ không có người quản sao?”
Nếu là người khác, sớm đã có người đi ra quản. Ngăn cản chuyện làm ăn của Tà Giác Hư Không điện? Ha ha, đừng bảo là người khác, ngay cả Vu Bất Thành trước mắt này cũng có thể ra tay.
Nhưng bây giờ thật sự đúng là không người nào dám quản, hung danh của Lam Tiểu Bố lan xa, ngay cả Phục Nguyên Đại Đế cũng dám giết, ai không muốn sống mà cản Lam Tiểu Bố đi trả thù chứ? Trong Tà Giác Hư Không điện này, người mà bọn họ không dám đắc tội nhất chính là Lam Tiểu Bố.
Chuyên Dịch và Phùng Thư Đình đứng đằng sau Lam Tiểu Bố thở phào một hơi. Trong lòng Chuyên Dịch âm thầm vui sướng. Con rùa Trị gia này cuối cùng cũng có ngày ác nhân gặp ác nhân trị… Không đúng, Lam đạo hữu cũng không phải ác nhân.
Sát thế quanh người Lam Tiểu Bố bành tướng, Thất âm Kích đang định vung lên, trong lòng Trị Hồ kinh hãi, hắn biết không vào được Tà Giác Hư Không điện thì nhất định phải chạy trốn. Trốn thì còn có chút hy vọng sống, không trốn được, vậy thì hắn hoàn toàn xong đời.
Nghĩ đến đây, Trị Hồ lấy ra một lá bùa rồi bóp nát, một khắc sau đã hóa thành một tia sáng biến mất.
Chờ sau khi Trị Hồ biến mất, mọi người mới phát hiện, không biết từ bao giờ Lam Tiểu Bố cũng đã biến mất rồi.
“Sư huynh, Lam Tiểu Bố này rốt cuộc là ai? Sao Trị Hồ còn biết hắn, hơn nữa còn kiêng kị hắn như vậy?” Phùng Thư Đình nhỏ giọng hỏi.
Chuyên Dịch thở ra một hơi, hắn nói, “Chắc hẳn chúng ta đã gặp được quý nhân rồi, nếu như không phải nửa đường có lòng tốt giúp Lam đạo hữu một lần, hôm nay chúng ta đã gặp nạn rồi. Không ngờ Trị gia lại biết chúng ta đến Tà Giác Hư Không điện, còn phái Trị Hồ đến. Cũng may, lần này đến không phải là Trị Nhất Sát hoặc Tả Viêm Ngư.”
“Các ngươi kkhông cần lo lắng, tên Tả Viêm Ngư kia đã bị Lam Tiểu Bố giết rồi. Kế Lãnh cũng bị Lam Tiểu Bố giết, bây giờ Lam Tiểu Bố đuổi theo Trị Hồ, tám chín phần Trị Hồ cũng không thể thoát được kiếp nạn này rồi, cho nên bây giờ các ngươi an toàn rồi.” Một giọng nói đột ngột truyền đến, trong lòng Chuyên Dịch giật mình lập tức quay đầu, nhưng hắn không nhìn thấy bất kỳ người nào có khả năng truyền âm cho hắn.
Tả Viêm Ngư đã bị Lam Tiểu Bố giết? Tả Viêm Ngư là tiên đế đó. Còn cà Kế Lãnh kia nữa mặc dù Kế Lãnh là một tiên tôn, còn là dòng chính của Trị gia. Bởi vì đạo lữ của Kế Lãnh tên là Trị Nghiên, Trị Nghiên chính là người của Trị gia.
“Không cần tìm ta, ta cũng là kẻ đang chạy trốn thôi. Mặc dù Tả Viêm Ngư không tính là do Lam Tiểu Bố tự tay giết, nhưng cũng là do bạn hắn giết. Còn Kế Lãnh, ta tận mắt nhìn thấy Lam Tiểu Bố giết chết.” Giọng nói kia lại vang lên một lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận