Khí Vũ Trụ

Chương 2677 - Thu hồi Vũ Trụ Thụ. (2)

Thất Giới Thạch xông vào trong Hỗn Độn Đạo, đập vào mắt Lam Tiểu Bố chính là một cái hải đạo cực lớn, nước biển xung quanh hải đảo có chút chập trùng, giống như một con cừu dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng trên hải đảo này lại có một động phủ xa hoa.
Lam Tiểu Bố biết, cho dù là hải đảo hay nước biển, thật ra đều là do Hỗn Độn Đạo biến thành, hắn cất Thất Giới Thạch đi, bước lên hải đảo này, sau đó trực tiếp đi vào cái động phủ xa hoa kia.
Cấm chế xung quanh động phủ lập tức vỡ vụn theo bước chân Lam Tiểu Bố, Tần Kình Thiên đang ngồi trong động phủ hoang mang ngẩng đầu nhìn về phía Lam Tiểu Bố, dường như đang nghĩ, nơi này là địa bàn của hắn ta mà?
Ở trước mặt hắn ta, có mười mấy nam nữ đang quỳ.
Qua mấy giây sau, Tần Kình Thiên mới tỉnh ngộ lại, đứng bật dậy, sắc mặt trắng bệch nhìn Lam Tiểu Bố, “Lam Tiểu Bố?”
“Không tệ, còn có thể nhận ra ta.” Lam Tiểu Bố cười ha ha, trong giọng nói có chút mỉa mai.
Đạo tắc quanh thân Tần Kình Thiên điên cuồng thoáng hiện, Lam Tiểu Bố chẳng hề động đậy mà từ tốn nói, “Tần Kình Thiên, lần đầu tiên để cho ngươi chạy thoát là do ta vô năng, nếu như lần này mà còn để cho ngươi chạy thoát, ngươi cảm thấy Lam Tiểu Bố ta còn có thể lăn lộn đến ngày hôm nay không?”
Cho dù Tần Kình Thiên biết lời Lam Tiểu Bố nói chính là thật, thân hình của hắn ta vẫn mờ đi, Lam Tiểu Bố chẳng hề động đậy, chỉ trong chớp mắt, thân ảnh đang mờ đi của Tần Kình Thiên dường như đụng trúng cái gì đó, sau đó lại ngưng thực một lần nữa.
Tần Kình Thiên biết mình không thể chạy được rồi, đừng thấy đây là bên trong Hỗn Độn Đạo của hắn ta, nhưng hắn ta lại không thể sử dụng để đối phó với Lam Tiểu Bố được, hắn ta hít một hơi thật sâu, “Lam huynh, ta tình nguyện giao Hỗn Độn Đạo ra. Giữa ngươi và ta cũng không có đại thù gì, chỉ cần ngươi tha cho ta lần này, ta tình nguyện lập ra lời thề đại đạo…”
Mặc dù là nói như vậy, nhưng trong lòng Tần Kình Thiên thì vô cùng uất nghẹn, Tần Kình Thiên hắn ta mới là người ưu tú nhất trong Hạo Hãn, tương lai cũng muốn khống chế toàn bộ Hạo Hãn, thậm chí trở thành người đầu tiên bước ra khỏi vùng Hạo Hãn này. Nhưng vì sao? Vì sao hắn ta cứ bị người ta đánh nát thân thể hết lần này đến lần khác như vậy? Cái này thì cũng thôi đi, hắn ta còn đối đầu phải người như Lam Tiểu Bố?
Lam Tiểu Bố bước đến, giơ chân ra đá văng Tần Kình Thiên còn đang đứng ở vị trí cao nhất, sau đó ngồi vào vị trí của Tần Kình Thiên, rồi mỉa mai nhìn Tần Kình Thiên, “Tần Kình Thiên, ngươi cảm thấy ta sẽ thả ngươi ư? Ta chỉ hận giết ngươi quá muộn.”
“Ha ha ha…” Một giọng cười to truyền đến, người vừa cười chính là một nam tử mặt mọc đầy râu, tóc rối bời, trong tiếng cười của hắn ta ẩn chứa một loại bi thảm và tức giận.
Ánh mắt Lam Tiểu Bố nhìn về phía nam tử này, hắn ta cảm thấy người này hơi quen.
“Tần Kình Thiên, ngươi cũng có ngày hôm nay, ha ha ha ha…” Nam tử lại cười to một lần nữa, sau khi cười xong, đột nhiên nhào về phía Tần Kình Thiên, sau đó cắn lên cổ Tần Kình Thiên một cái.
Tần Kình Thiên vươn tay ra định đập chết nam tử này, chỉ là tay hắn ta chỉ mới nâng lên, đã cảm nhận được quy tắc Không Gian xung quanh đã không còn thuộc về hắn ta nữa, đại đạo của hắn ta đã bị phong ấn lại.
Một cảm giác sợ hãi ập đến, cổ Tần Kình Thiên bị nam tử có râu này cắn rách. Máu tươi phun ra, Tần Kình Thiên chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Lam Tiểu Bố không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nam tử có râu trước mắt này mở miệng cắn Tần Kình Thiên.
Có lẽ đã phát tiết đủ rồi, lúc này nam tử mới ném Tần Kình Thiên sắc mặt tái nhợt sang một bên, sau đó khẽ khom người nói với Lam Tiểu Bố, “Đa tạ Lam Đạo Chủ cứu giúp.”
“Ngươi biết ta?’ Lam Tiểu Bố hỏi.
Nam tử này lập tức nói, “Đúng vậy, vãn bối là Trần Mạn Tinh của Ly Trụ cung, đã từng may mắn gặp được tiền bối.”
Nghe đến Ly Trụ cung, Lam Tiểu Bố lập tức nhớ ra, hắn kinh ngạc nhìn Trần Mạn Tinh nói, “Sao ngươi lại biến thành thế này?”
Lúc trước khi hắn đến Ly Trụ cung, Trần Mạn Tinh chính là đệ nhất thiên tài của Ly Trụ cung, tướng mạo anh tuấn, con người cũng lỗi lac, không bị trói buộc. Có thể nói ở Ly Trụ cung, Trần Mạn Tinh chính là đối tượng trong mộng của nữ tu. bây giờ mặc dù tu vi đã tăng lên rất nhiều, nhưng sao nhìn lại khốn đốn như vậy? TRước khi hắn đến đây, Trần Mạn Tinh hình như đang quỳ trước mặt Tần Kình Thiên.
Trần Mạn Tinh thở dài một tiếng, cả người tràn đầy tức giận và không cam lòng, dường như không biết phải bắt đầu nói từ đâu, cho nên nhất thời tư duy có chút hỗn loạn.
Lam Tiểu Bố lại hỏi tiếp, “Trị Di đạo hữu vẫn tốt chứ?”
TRị Di là người hiền lành và trung thực, hắn quen biết được Trụ Di là ở quảng trường Thái Khư Phần, lúc này mới rời khỏi vị diện Đại Hoang Thần Giới mà đến Ly TRụ tinh. Không chỉ như vậy, ở Ly Trụ tinh hắn còn lấy được Thời Gian Thụ, Trường Sinh Đạo Thụ cũng vì có Thời Gian Thụ, đạo tắc Thời Gian Trường Sinh càng thêm rõ ràng. Sau đó hắn và bọn người cung chủ Ly Trụ cung Phiến Bất Ngang rời khỏi vùng vũ trụ đó, đến Vĩnh Sinh chi địa, rồi từ đó chưa từng quay về.
Trần Mạn Tinh cuối cùng cũng bình tĩnh lại, đau buồn nói, “Không còn, Ly Trụ tinh không còn, Ly Trụ cung cũng không còn.”
“Vì sao?” Trong lòng Lam Tiểu Bố trầm xuống, hắn biết Phàm Nhân tinh cũng nằm trong một phương giới vực với Ly Trụ tinh.
Theo lý mà nói, hắn đã nắm giữ Đại Vũ Trụ Thuật, mà mấy rác rưởi tu luyện Đại Vũ Trụ Thuật trừ Hoàn ra, phần lớn đều đã bị hắn giết bảy tám phần rồi. Không có người tu luyện Đại Vũ Trụ Thuật, tinh cầu và giới vực cũng sẽ không bị niết hóa, nếu vậy thì, sao Ly Trụ tinh lại không còn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận