Khí Vũ Trụ

Chương 1296 - Thần Vị Môn.

Không đợi Vọng Luân nói chuyện, Minh Thường Tiêu đã lấy ra một quyển sách và một chiếc nhẫn đưa cho Lam Tiểu Bố.
Sách chính là bản phục chế Đại Trớ Chú Thuật, trong nhẫn là một đầu thần linh mạch cực phẩm. Thần niệm Lam Tiểu Bố thẩm thấu vào một chút, cũng có thể cảm nhận được thần linh khí mênh mông nồng đậm.
Thần linh mạch cực phẩm, thật sự là đồ tốt.
Còn về quyển sách kia, cho dù là một bản phục chế, lực lượng đạo vận Trớ Chú cũng vô cùng nồng đậm, quanh quẩn trên quyển sách.
Lam Tiểu Bố không lập tức cất cái bản phục chế Đại Trớ Chú Thuật kia mà nói, “Minh đạo hữu, ta hy vọng có thể thêm một điều kiện nữa, chính là trong ngàn năm này, không không thể đưa bản phục chế Đại Trớ Chú Thuật này cho người khác nữa.”
Nghe thấy lời Lam Tiểu Bố, Minh Thường Tiêu sửng sốt, chẳng những Minh Thường Tiêu ngây ngẩn, ngay cả Vọng Luân cũng ngây ngẩn cả người.
Minh Thường Tiêu lập tức cười ha ha nói, “Đạo hữu có lẽ không biết, Đại Trớ Chú Thuật là đạo pháp đỉnh cấp vũ trụ, qua ngàn năm mới có thể phục chế một lần.”
Còn có chuyện này sao? Lam Tiểu Bố thầm nghĩ, hắn ở trong Vũ Trụ Duy Mô phục chế thần thông Thiên Cương Biến không biết đã bao nhiêu lần, không gặp phải loại hạn chế này.
Nhưng mà Vũ Trụ Duy Mô của hắn sao chép được Thiên Cương Biến, đó là đại thần thông, cũng không hề biến thành tiểu thần thông.
“Đã thế thì, chúng ta trao đổi.” Lam Tiểu Bố cầm hộp ngọc trong tay kín đáo đưa cho Minh Thường Tiêu, đồng thời lấy đi đầu thần linh mạch cực phẩm và Đại Trớ Chú Thuật.
Lam Tiểu Bố nhìn thoáng qua Vọng Luân, mặc dù hắn rất muốn xử lý Vọng Luân, nhưng biết ở nơi này không thể xử lý được hắn.
“Vọng Luân đạo hữu, qua một khoảng thời gian ngắn nữa chúng ta lại tâm sự một chút, ta đi học Trớ Chú Thuật trước đã.” Lam Tiểu Bố nhìn Vọng Luân cười tủm tỉm nói một câu, xoay người rời đi. Không thể giết chết được Vọng Luân, vậy khiến Vọng Luân sợ hãi một chút cũng tốt.
Ngay khi xoay người, Lam Tiểu Bố lập tức để Vũ Trụ Duy Mô tạo dựng mô hình kết cấu Tiểu Trớ Chú Thuật. Những lão già này đều là một đám gian xảo không gì bằng. Lam Tiểu Bố không tin tưởng bọn gia hỏa này.
Sắc mặt Vọng Luân khó coi, hắn là một Thánh Nhân, vậy mà bị một sâu kiến Thiên Thần nho nhỏ uy hiếp, đây thật sự là quá uất ức.
Mãi đến khi Lam Tiểu Bố đi xa, Vọng Luân mới nhìn Minh Thường Tiêu nói, “Minh đạo hữu, chuyện vừa rồi ngươi làm có phải không hợp lý rồi không.”
Minh Thường Tiêu cười he he, “Vọng đạo hữu, người khác không biết, chẳng lẽ ngươi còn không biết sao? Chờ sau khi hắn đi rồi, chúng ta sẽ giao dịch một lần nữa.”
“Ý ngươi là?” Vọng Luân ngạc nhiên nhìn Minh Thường Tiêu, hắn hiểu ý của Minh Thường Tiêu là gì.
Cũng như Đại Trớ Chú Thuật, Đại Hủy Diệt Thuật là thần thông đỉnh cấp, quả thật là qua thời gian ngàn năm mới có thể phục chế một lần. Nhưng nếu như phục chế trong vòng ba ngày một lần, bản phục chế trước đó sẽ tự động mất đi nội dung. Chỉ có qua ba ngày rồi, mới không thể phục chế nữa.
Minh Thường Tiêu rõ ràng muốn bản phục chế Đại Hủy Diệt Thuật, lúc này mới nói với Vọng Luân.
Minh Thường Tiêu quả thật đã nghĩ như vậy, bất cứ kẻ nào sau khi lấy bản phục chế của hắn rồi, nhất định sẽ ở lại ba ngày mới giao dịch. Không ngờ Lam Tiểu Bố đã giao dịch ngay lập tức, có thể thấy được Lam Tiểu Bố hoàn toàn không biết chuyện này.
“Vậy thì Minh đạo hữu, bây giờ chúng ta giao dịch.” Vọng Luân có chút nôn nóng nói.
“ĐƯợc thôi.” Minh Thường Tiêu không chút do dự phục chế lại một bản Tiểu Trớ Chú Thuật một lần nữa, nhưng mà hắn biết Vọng Luân không phải Lam Tiểu Bố, nên chỉ đặt Tiểu Trớ Chú Thuật trước mặt chứ không giao cho Vọng Luân.
Vọng Luân đương nhiên cũng đặt Tiểu Hủy Diệt Thuật ở trước mặt mình, bọn hắn đều đang đợi ba ngày.
Ba ngày sau, Minh Thường Tiêu đưa Tiểu Trớ Chú Thuật cho Vọng Luân, cười he he nói, “Vọng đạo hữu, Tiểu TRớ Chú Thuật là của ngươi, thế nào, đã hài lòng chưa.”
“Hài lòng, hài lòng.” Vọng Luân vội vàng nhận lấy Tiểu Trớ Chú Thuật, đồng thời đưa Tiểu Hủy Diệt Thuật cho Minh Thường Tiêu.
“Đây là bản sao chép được vào ba ngày trước sao?” Minh Thường Tiêu cầm lấy Tiểu Hủy Diệt Thuật, có chút không tin hỏi một câu. Hắn cảm thấy cái Tiểu Hủy Diệt Thuật này hình như đã rất lâu rồi, nếu như sắp đến thời gian ngàn năm, vậy hắn bị thiệt rồi.
Vọng Luân vội vàng nói, “Đúng vậy, mới sao chép ra vào ba ngày trước.”
Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng Vọng Luân cũng rất bất đắc dĩ, Đại Hủy Diệt Thuật của hắn đã sớm không còn nữa, cái Tiểu Hủy Diệt Thuật hắn đưa cho Minh Thường Tiêu là một phần lúc trước hắn giữ lại. Đưa một phần Tiểu Hủy Diệt Thuật này cho Minh Thường Tiêu rồi, hắn sẽ không thể nào phục chế được quyển Tiểu Hủy Diệt Thuật thứ hai nữa.
Nhưng mà vì Tiểu TRớ Chú Thuật, hắn liều mạng.

Lam Tiểu Bố không hề rời khỏi quảng trường này, hắn ở lại quảng trường, ngồi xuống cảm ngộ mấy ngày. Nơi này thật sự có thể cảm ngộ ra được đủ loại quy tắc đại đạo, chỉ là có chút tiêu hao thần niệm.
Vài ngày sau, Lam Tiểu Bố phát hiện Vọng Luân không hề có ý rời đi, dứt khoát không chờ đợi nữa, rất thẳng thắn đi đến chỗ Thần Vị Môn kia. Theo Đồ Võng nói, chỉ cần vượt qua được Thần Vị Môn, vậy thì có thể rời khỏi Thiên Nhai này. Đã như vậy, Lam Tiểu Bố cũng muốn thử một chút.
“Ha ha, chỉ là một sâu kiến Thiên Thần cảnh, cũng dám đi vượt Thần Vị Môn.” Ở đằng xa, Vọng Luân nhìn thấy hành động của Lam Tiểu Bố, không nhịn được hừ lạnh.
“Hắn chỉ là Thiên Thần cảnh?” Minh Thường Tiêu khẽ giật mình, kinh ngạc hỏi.
“Quả thật chỉ là Thiên Thần cảnh.” Vọng Luân gật đầu.
“Vậy sao hắn có thể đi vào Thiên Nhai được?” Minh Thường Tiêu kinh ngạc nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận