Khí Vũ Trụ

Chương 1992 - Câu thương. (2)

Nhưng Mông Bất Trầm hắn ta không có thần thông Liệt tắc, lúc này, Mông Bất Trầm chỉ có thể dựa vào đạo vận thần nguyên hùng hậu của mình mà điên cuồng độn ra bên ngoài. Đừng nói là tinh huyết, cho dù là tuổi thọ, Mông Bất Trầm cũng không tiếc gì mà không ngừng thiêu đốt.
Giờ phút này, Mông Bất Trầm biết rất rõ, đừng nhìn không gian này đã hóa thành thu buồn, đây chẳng qua cũng chỉ là biểu tượng, hắn ta khẳng định Lam Tiểu Bố là một nhân vật hung ác, nếu như sâu trong thu buồn này không ẩn chứa sát cơ, hắn ta xem như mắt mình đã mù rồi.
Mông Bất Trầm vừa mới thiêu đốt tinh huyết của mình, thu buồn trong vùng không gian này đột nhiên càng trở nên thê lương, vô cùng vô tần lá rụng bay xuống, như đang tự thuật về đời người ngắn ngủi…
Cho dù là phàm nhân, tiên nhân hay là đã chứng đạo thành thánh, đối với vũ trụ mênh mông này, đối với cái thu buồn vô tận này, đều chỉ là ngắn ngủi mà thôi.
Thánh Nhân bình thường đã sớm bị ý cảnh cuối thu này cuốn vào, nhưng Mông Bất Trầm vẫn giữ vừng tinh thần, hắn ta càng điên cuồng mà thiêu đốt tuổi thọ. Hắn ta biết rõ, lá thu vô tận đang rơi xuống này, đó là từng đạo mảnh vỡ pháp tắc bị xé nứt, những mảnh vỡ này, bất cứ một mảnh nào cũng có thể xé mở thân thể của hắn ta.
Sinh cơ trong không gian dần dần tiêu tán, thu ý nồng đậm cuối cùng cũng tan ra, mặc dù Mông Bất Trầm còn chưa bị cuốn vào trong ý cảnh cuối thu, nhưng trái tim lại càng ngày càng nặng.
Hắn ta biết không thể nào chờ thêm được nữa, há mồm phun ra một cái huyết phù, huyết phù nổ tung, chỉ trong chớp mắt đã bao lấy cả thân thể hắn ta, tốc độ hắn ta trở nên nhanh hơn mười mấy lần, mắt thấy sắp thoát khỏi cái ý cảnh cuối thu này rồi.
Nhưng ngay tại thời điểm này, Mông Bất Trầm nhìn thấy một nắm đấm đánh tới.
Thu ý cuối cùng cũng nồng đậm đến mức không thể tản nổi, Mông Bất Trầm thở dài một tiếng.
Quyền lên gió thu thổi, đợi lúc thu tận, sinh khí đoản, cỏ cây hóa thành sương!
PHốc! Nắm đấm đánh vào hai chân Mông Bất Trầm, hai chân bị đánh thành cặn máy, bị thu ý quét qua, hóa thành hư vô.
Mông Bất Trầm cuối cùng cũng có thể tránh thoát được ý cảnh cuối thu, sắc mặt hắn ta trắng bệch như tờ giấy, lập tức mở tay ra, Cửu Xi Bá biến thành Tam Giới lại nằm trong tay hắn ta một lần nữa, một khắc sau, hai chân của hắn ta đã khôi phục lại như cũ.
Nhìn thấy Mông Bất Trầm còn chưa bị xử lý, mặc dù Lam Tiểu Bố có chút tiếc nuối, nhưng cũng không để ý lắm, lúc này hắn ta mới lấy hai cái hân gãy ra nối lại. Trận chiến này lưỡng bại câu thương, nhưng mà so với hai chân Mông Bất Trầm đã bị đánh thành bã vụn, chỉ có thể tái tạo ra một lần nữa, tốt xấu gì Lam Tiểu Bố cũng bảo vệ được hai chân của mình.
Mông Bất Trầm cũng không chạy trốn, mà nhìn chằm chằm Lam Tiểu Bố, “Ngươi đã là Vĩnh Sinh cảnh rồi?”
“Cút, Bố gia nhà ngươi không có hứng thú nói nhảm với ngươi, nếu như không cút, đừng trách Bố gia nhà ngươi đánh nát hai chân ngươi một lần nữa.” Từ khi Lam Tiểu Bố xuất đạo cho đến bay, đây là lần đầu tiên hai chân bị người ta cắt đứt, mặc dù báo được thù, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút khó chịu.
Nhưng mà trong lòng Lam Tiểu Bố cũng hiểu rõ, mặc dù hắn xử lý được hai chân của Mông Bất Trầm, nhưng mà đây chỉ là ngoài ý muốn mà thôi. Thần thông của Mông Bất Trầm có chút ỷ lại vào Cửu Xi Bá của hắn ta, trước đó hắn cũng thừa dịp Cửu Xi Bá hóa thành sát thế Tam Giới, cho nên mới có thể đánh lén thành công. Đã từng bị thua thiệt một lần, Mông Bất Trầm không thể tùy tiện chịu thiệt một lần nữa, Cho nên có đánh tiếp, hắn ta cũng không làm được gì Mông Bất Trầm, không cẩn thận còn sẽ bị trúng chiêu một lần nữa.
“Ta không cút, ngươi có thể làm được gì ta sao?” Mông Bất Trầm giận dữ, nhưng mà sau khi tức giận thì cũng chỉ có thể đè ép lửa giận của mình xuống, Lam Tiểu Bố không làm gì được hắn ta, hắn ta cũng không thể làm gì được Lam Tiểu Bố. Muốn xử lý Lam Tiểu Bố, hắn ta ít nhất cũng phải hình thành ra Tứ Giới. Vừa rồi nếu như hình thành được Tứ Giới, hắn ta đã xử lý được Lam Tiểu Bố, đáng tiếc vẫn còn thiếu một chút nữa.
Thấy Mông Bất Trầm vẫn còn đang dong dài, Trường Sinh Kích của Lam Tiểu Bố lập tức vung lên một cái, khí thế sát phạt trong hư không lại bao trùm đến, thần thông Cung âm Sát bắt đầu ngưng luyện.
“Ta sẽ quay về tìm ngươi.” Mông Bất Trầm nhìn thấy Lam Tiểu Bố thật sự còn dám ra tay, chỉ có thể ném lại một câu rồi xoay người rời đi.
Trong mắt hắn ta, gia hỏa này không có chút võ đức nào cả, chính mình chẳng lẽ không thể hỏi thăm mấy câu được sao? Hắn ta muốn hỏi bóng gió lai lịch và nơi Lam Tiểu Bố muốn đi trước, nhưng lúc này Lam Tiểu Bố một câu cũng không cho hắn ta nói. Nếu như hắn ta không đi, hôm nay ở chỗ này cũng chẳng chiếm được chút tiện nghi nào. Đã như vậy, còn không bằng đi rèn luyện đại đạo của mình, sớm hình thành ra sát thế Tứ Giới.
Lam Tiểu Bố nhìn thấy Mông Bất Trầm rời đi, trong lòng cũng chẳng vui mừng bao nhiêu. Mặc dù hắn còn con át chủ bài chưa lấy ra, nhưng hắn khẳng định con át chủ bài lớn nhất của Mông Bất Trầm cũng chưa lấy ra.
Mông Bất Trầm là Long tộc, sau khi huyễn hóa bản thể, sức chiến đấu nhất định sẽ tăng lên cao. Vừa rồi Mông Bất Trầm không huyễn hóa bản thể, cho nên hắn cũng không lấy Luân Hồi Kiều và Vũ Trụ Ma ra.
Thế mà đã bị đánh chạy? Nữ tử váy lam đờ đẫn nhìn phương hướng Mông Bất Trầm rời đi, nửa ngày cũng không thể nói ra được nửa chữ.
Một hồi lâu sau, nàng nhìn thấy Lam Tiểu Bố đi về phía trận môn vị diện, lập tức đến thi lễ, “Đa tạ ơn cứu mạng của đạo hữu, nếu như không phải đạo hữu đánh Mông Bất Trầm chạy đi, hôm nay ta chết chắc rồi.”
Lam Tiểu Bố lắc đầu, “Không, không phải hắn bị ta đánh chạy, chỉ là hắn không thể làm gì được ta mà thôi, mà ta cũng không thể làm gì được hắn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận