Khí Vũ Trụ

Chương 1466 - Giao dịch với Mân Nguyên.

“Ha ha…” Mân Nguyên cười lớn, hắn mỉa mai nhìn Lam Tiểu Bố, “Ta đã từng thấy ngươi, mỗi lần đều có thể lấy được rất nhiều Thần Nguyên Đan, vài ngày trước còn tham gia hội luận đạo của ta. Nhưng mà ngươi chỉ là một Thế Giới Thần nho nhỏ mà cũng dám ở trước mặt Mân Nguyên ta đòi Thần Linh mạch, sư phụ người không dạy ngươi tôn kính cường giả là như thế nào sao?”
Khi đang nói chuyện, Mân Nguyên đã bước đến, vươn tay ra định bắt lấy Lam Tiểu Bố, hắn hoàn toàn không xem một sâu kiến Thế Giới Thần ra gì. Chỉ là hắn vừa nhúc nhích, đã cảm thấy không gian xung quanh đột ngột bùng lên sát khí kinh khủng.
“Làm sao có thể?” Mân Nguyên biến sắc, lập tức dừng chân lại. Lưu Tinh đã đi, sao có thể còn Khốn Sát Thần trận cấp sáu, hơn nữa cái Khốn Sát Thần trận này hình như còn mạnh hơn cái Lưu Tinh đã bố trí, hầu như không có chút dấu vết nào cả.
“Ngươi cũng là đại sư Thần Trận cấp sáu có thể bố trí ra được hư không thần trận cấp sáu?” Mân Nguyên lập tức hiểu ra.
Lam Tiểu Bố cười ha ha, vươn tay nắm lấy Thất âm Kích, “Đúng vậy. Lưu Tinh sợ ngươi, cho nên bỏ chạy. Nhưng mà ta thì không sợ, ta khác với Lưu Tinh, ta đây là đầu trọc không sợ bị nắm tóc.”
Sắc mặt Mân Nguyên âm trầm, hắn không biết lai lịch của Lam Tiểu Bố, nếu như là Lưu Tinh, hắn sẽ không tin lời Lam Tiểu Bố nói. TRên người Lam Tiểu Bố có Hỗn Độn chi khí, cho dù tính như thế nào cũng đều không phải là đầu trọc.
“Đã vậy thì để ta nhìn xem Khốn Sát Thần trận của ngươi một chút, xem nó mạnh hơn Lưu Tinh bao nhiêu.” Mân Nguyên nói, xẻng vàng trong tay cuốn theo một luồng lân phiến giống như gợn sóng đánh về phía hư không thần trận của Lam Tiểu Bố.
Gợn sóng hư không mà xẻng vàng cuốn lên nổ tung, tản ra vô tận đạo vận tàn sát, những đạo vận này đánh vào những vị trí mà Mân Nguyên cho rằng đó là trận tâm.
Thất âm Kích của Lam Tiểu Bố không hề động, thần niệm cuốn theo từng đạo trận văn hư không.
Oanh! Đạo vận sát phạt màu vàng đụng vào hư không, thần nguyên nổ tung, đạo vận hỗn loạn. Tình huống thần trận cấp sáu này xuất hiện vết rạn trong tưởng tượng của Mân Nguyên không hề xuất hiện, thay vào đó là vô cùng vô tận nhận mang không gian sát phạt đánh ra.
Mân Nguyên là Hợp Thần cảnh, nhận mang này mặc dù nhiều, nhưng vẫn không thể nào tổn thương đến hắn. Thần hình hắn di chuyển, giống như tơ lụa mềm mại uyển chuyển không có chút dấu vết nào. Sát mang hư không này có nhiều đến đâu cũng không thể nào chạm được vào hắn.
“Cũng không tệ, lại có thể di chuyển trận tâm, để ta xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu?” Lúc Mân Nguyên nói chuyện, quanh người đã xuất hiện một vòng bảo hộ nhàn nhạt, đồng thời, cái xẻng vàng trong tay cũng cuốn lên đạo văn màu vàng nhiều hơn gấp 10 lần đánh ra.
Trên thực tế thì trong lòng hắn đang cảm thấy Lam Tiểu Bố càng mạnh thì hắn càng vui vẻ. Bởi vì Lam Tiểu Bố càng mạnh, cho thấy cơ duyên của Lam Tiểu Bố càng thâm hậu. Cũng chỉ có cơ duyên thâm hậu, mới có thể khiến cho loại người như Lưu Tinh nhòm ngó đến.
Lam Tiểu Bố hừ lạnh một tiếng, cuốn trận văn hư không lên, Khốn Sát Thần trận từ một hóa thành hai, sau đó thừ hai chia thành bốn, lại từ bốn chia thành tám…
Cái này còn chưa phải là đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là trừ Khốn Sát Thần trận và Giảo Sát Thần trận, còn có liên hoàn huyễn trận, cái này khiến Mân Nguyên nảy sinh phán đoán sai lầm.
Đạo vận sát phạt từ xẻng vàng liên tục đánh vào liên hoàn sát trận của Lam Tiểu Bố, cho dù ngẫu nhiên Mân Nguyên cũng có thể xé rách một hai cái Khốn Sát Thần trận, nhưng những Khốn Sát Thần trận này đảo mắt là đã được Lam Tiểu Bố chữa trị lại. Mà huyễn trận kia vẫn không ngừng khiến Mân Nguyên phán đoán sai lầm.
Đây chính là điểm khác nhau khi có người khống chế liên hoàn sát trận với việc không có người khống chế liên hoàn sát trận.
Chỉ chưa đến một canh giờ, trên người Mân Nguyên đã có thêm mười mấy vết cắt.
Mân Nguyên kêu lên một tiếng đau đớn, đạo vận quanh người bộc phát ra lệ khí đáng sợ hơn, một khắc sau, cả người hắn đang ở trong đại trận dần mờ đi, hắn quyết định rời khỏi đại điện trước.
Lưu Tinh vì sao không dám tiếp tục đấu với hắn? Cũng là vì Lưu Tinh biết rõ, cho dù có liên hoàn Khốn Sát Thần trận khóa Mân Nguyên hắn, hắn vẫn có cách để xông ra khỏi đại điện. Hắn không muốn dùng đến thủ đoạn này mà thôi, chỉ vì dùng thủ đoạn này tiêu hao kahs lớn.
Nhưng mà vì Thai Dịch Hóa Hình trong Thiên Cương Biến, hắn cảm thấy đáng giá. Nơi này có nhiều Thần Nguyên Đan như vậy, hắn có thể khôi phục lại trong thời gian ngắn nhất.
Còn muốn chạy? Lam Tiểu Bố bĩu môi khinh thường, nếu như nói tất cả hư không thần trận trong đại điện chỉ khiến Lam Tiểu Bố bỏ ra năm phần tinh lực, vậy thì cái huyễn trận bố trí ngay lối ra đại điện kia, đã tốn hao của hắn năm phần tinh lực còn lại. Nếu như Mân Nguyên có thể rời khỏi đại điện bằng lối đi đó, vậy thì xem như hắn thua.
Ngay giờ phút mà thân hình Mân Nguyên nhạt đi, Lam Tiểu Bố điên cuồng cuốn trận văn lên. Lúc này, huyễn trận ở ngay lối đi đại điện càng giống như Vạn Hoa Đồng, trận tâm có thật có giả, thậm chí còn đang không ngừng biến hóa.
Oanh! KHi Mân Nguyên lao ra, hắn lập tức phát hiện không ổn. Đây là một cái huyễn trận, nhanh chóng lui lại. Chỉ là hắn vừa lui được mấy bước, đã cảm thấy có một cái thiết chùy cực lớn đánh tới. Cho dù tốc độ của Mân Nguyên có nhanh, nhưng vẫn bị đánh trúng.
Thần hình Mân Nguyên lại bẻ ngoặt, khi rơi xuống đất một lần nữa, hắn phát hiện mình không hề động đậy một chút nào, vẫn còn đang đứng ở vị trí cũ.
“Thủ đoạn hay, có thể ngừng Khốn Sát Thần trận của ngươi lại một chút, chúng ta bàn điều kiện.” Mân Nguyên không tiếp tục xông ra nữa, nếu như tiếp tục làm vậy, chỉ tiêu hao thần nguyên của mình mà thôi. Chỉ cần thần niệm của Lam Tiểu Bố theo kịp, vậy thì chỉ kéo dài thời gian lãng phí mà thôi.
Lam Tiểu Bố lại nghe theo, hắn lập tức dừng liên hoàn Khốn Sát Thần trận của mình lại. Nếu như có thể giết chết Mân Nguyên, hắn tuyệt đối sẽ không dừng lại. Nhưng hắn biết rõ, nhìn bề ngoài thì có vẻ hắn đang chiếm ưu thế, cả người Mân Nguyên đang đẫm máu, nhưng trên thực tế, hắn hoàn toàn không tạo ra được tổn thương nghiêm trọng gì cho Mân Nguyên cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận