Khí Vũ Trụ

Chương 277: Nhân Tiên vẫn lạc (1)

Úc Dĩ vội vàng đáp, “Đúng vậy, Hỗ đại ca tu luyện Thất Phách Trảm. Ta đoán lúc Nguyên Thần của hắn đang tu luyện, bị người khác nhìn thấy, sau đó đánh lén Nguyên Thần của hẳn.”
“Ha ha, Cửu Châu sơn ta đã quá kín tiếng rồi, bây giờ ngay cả Nguyên Thần của trưởng lão Nhân Tiên Cửu Châu sơn ta cũng có người dám đánh.” Một nam tử Nhân Tiên cười ha ha một tiếng, sát khí đằng đằng.
Mộc Dương Chiết đi đến bên cạnh Hỗ Vưu, hắn lập tức phát hiện ra, trên mặt đất trước mặt Hỗ Vưu có viết mấy chữ. “Quy Hải Triệu… Trâu Tránh…”
Quy Hải Triệu? Mộc Dương Chiết cau mày, lập tức nói, “Lấy hồn bài của Hỗ Vưu trưởng lão ra đây.”
Quy Hải Triệu? Trâu Tránh? Đây là ý gì? Mộc Dương Chiết cau mày, lập tức hỏi, “Trâu trưởng lão vẫn còn ở Tây Côn Lôn phái phải không?”
“Đúng vậy.” Một vị trưởng lão khác nói.
Chỉ trong thời gian ngắn, hồn phách của Hỗ Vưu đã được cầm đến. “Hỗ trưởng lão vẫn còn một tia hồn phách…” Nhìn thấy hồn bài đầy vết rách, Úc Dĩ vội vàng nói.
Úc Dĩ vừa dứt lời, hồn bài đầy vết nứt kia lập tức “Răng rắc”, biến thành bã vụn.
Bọn người hai mặt nhìn nhau, thật sự khiến người ta không kịp trở tay.
VỚi một cường giả Nhân Tiên như Hỗ Vưu, cho dù muốn tu luyện Thất Phách Trảm, cũng sẽ lưu lại một tia Nguyên Thần. Mặc dù sau khi lưu lại một tia Nguyên Thần rồi thì tiến độ tu luyện Thất Phách Trảm sẽ giảm sút, hơn nữa hiệu quả cũng không được tốt.
Nhưng đây là biện pháp dùng để phòng ngừa bất trắc, phòng ngừa Nguyên Thần của mình bị người khác đánh lén.
Sau khi Nguyên Thần của Hỗ Vưu bị tiêu diệt, rõ ràng đã lưu lại một tia thần hồn. Chỉ là Mộc Dương Chiết còn chưa kịp ra tay cứu giúp, tia hồn phách cuối cùng của Hỗ Vưu đã hoàn toàn biến mất, đây là có chuyện gì?
“Các vị cảm thấy thế nào?” Mộc Dương Chiết đưa mắt nhìn mấy người trong phòng.
Úc Dĩ do dự một lát rồi nói, “Nguyên Thần của Hỗ đại ca mặc dù đột nhiên bị đánh lén, nhưng rõ ràng thực lực của đối phương cũng có hạn, không thể lập tức hủy đi được Nguyên Thần của Hỗ đại ca. Cho nên Hỗ đại ca chắc hẳn đã biết ai hủy đi Nguyên Thần của hắn…”
Úc Dĩ không nói tiếp, tất cả mọi người đều hiểu ý mà Úc Dĩ muốn nói.
Lúc Hỗ Vưu đang tu luyện thì bị đánh lén, lúc này rõ ràng Hỗ Vưu không xem trọng người đánh lén kia. Chỉ đến khi sắp bị giết chết, Hỗ Vưu mới để lại một chút manh mối.
Nguyên Thần rời khỏi cơ thể, cho dù là cơ thể Nhân Tiên của tu sĩ, cũng khó có thể động đậy được. Hỗ Vưu có thể để lại mấy chữ, là do Nguyên Thần của hắn còn chưa bị hủy diệt hoàn toàn, hơn nữa trong cơ thể của hắn còn lưu lại một tia thần hồn.
Mộc Dương Chiết chậm rãi nói, “Người ra tay với Hỗ trưởng lão chắc hẳn có một môn ý cảnh thần thông đáng sợ, chỉ có ý cảnh thần thông cấp cao nhất mới có thể làm ảnh hưởng đến tia hồn phách lưu lại trong cơ thể ở ngoài vạn dặm. Hỗ trưởng lão biết Nguyên Thần của mình không còn hi vọng sống sót nào nữa, cho nên mới muốn để lại chút đầu mối, chỉ là chỉ sợ đến Hỗ trưởng lão cũng không ngờ được, ý cảnh thần thông kia sẽ đánh tan tia thần hồn cuối cùng của hắn ngay khi hắn đang để lại đầu mối.”
Đám người im lặng không nói, ý cảnh thần thông đỉnh cấp? Từ sau khi Nguyên Châu bị vứt bỏ, còn có mấy người biết đến ý cảnh thần thông đỉnh cấp?
Nhưng không có bất cứ người nào nghi ngờ lời Mộc Dương Chiết nói, có thể thông qua công kích Nguyên Thần, đánh tan tia thần niệm trong cơ thể đang ở ngoài vạn dặm, trừ ý cảnh thần thông ra thì còn cách nào khác chứ? Chỉ trách Hỗ Vưu quá không cẩn thận, nếu Nguyên Thần đã bị trọng thương đến mức sắp tan biến, vậy thì ngươi đừng mượn lấy tia thần hồn trong cơ thể để lưu lại đầu mối. Miễn là mình còn sống, đầu mối gì đó từ từ nói cũng được. Bây giờ thì hay rồi, mạng cũng mất luôn.
“Úc Dĩ trưởng lão, ngươi đến Quy Hải gia tộc một chuyến, tìm xem có ai tên Quy Hải Triệu hay không, nếu như có, lập tức bắt hắn đến Cửu Châu sơn, điều tra xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Nếu như không có, vậy thì tuyên bố tìm kiếm Quy Hải Triệu, Phong trưởng lão, ngươi đến Tây Côn Lôn phái một chuyến, hỏi thăm về Trâu Tránh một chút. Vì sao trước khi Nguyên Thần của Hỗ Vưu trưởng lão tan biến lại viết ra tên của hắn.” Mặc dù Mộc Dương Chiết nói rất từ tốn, nhưng trong giọng điệu lại cho thấy nhất định phải tra đến cùng.
Tất cả mọi người đều hiểu ý của Mộc Dương Chiết, nếu như một trưởng lão Nhân Tiên của Cửu Châu sơn bị giết mà không tra ra, vậy người khác sẽ cho rằng Cửu Châu sơn dễ bắt nạt. Còn chuyện đi Tây Côn Lôn phái, chính là muốn tra hành tung gần đây của Trâu Tránh.

Không có trận pháp Đao Khẩu ổ làm loạn, Lam Tiểu Bố nhanh chóng xuyên qua sương mù Bất Dạ Hải. Mảnh sương mù này cũng như là một huyễn trận mà thôi, mặc kệ huyễn trận này có phải do Hỗ Vưu bố trí hay không, Lam Tiểu Bố cũng sẽ không cho phép cái huyễn trận này tiếp tục tồn tại.
Thực lực của hắn bây giờ vẫn chưa có cách để loại bỏ huyễn trận, thế nhưng để Vũ Trụ Duy Mô xây dựng mô hình huyễn trận này thì vẫn được, chỉ là diện tích của huyễn trận này quá lớn, thông qua mô hình mà Vũ Trụ Duy Mô tạo dựng nên để phá trận cũng lãng phí quá nhiều thời gian, mà bây giờ hắn không có nhiều thời gian như vậy.
Lam Tiểu Bố dứt khoát bố trí một cái Ẩn Nặc trận cấp sáu bên ngoài huyễn trận, sau khi che giấu hết cái huyễn trận này. Trừ khi là có người cố tình tìm kiếm Đao KHẩu ổ, còn tinh thông Trận Đạo, nếu không thì tu sĩ bình thường nhất định không thể vào được Ẩn Nặc trận này.
Làm xong hết những chuyện này, Lam Tiểu Bố lập tức rời khỏi Bất Dạ Hải, cho dù Bất Dạ Hải có đồ tốt hay không, đều khó có thể có Uẩn Thần Quả. Còn Chiểu đảo ở trong Bất Dạ Hải, chắc là do con rùa Hỗ Vưu kia tạo ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận