Khí Vũ Trụ

Chương 240: Đệ Nhị Đạo Điển (1)

Lam Tiểu Bố khẳng định Cái Hầu có bản ghi chép về đạo tràng Mộ Thiên, nếu không thì hắn cũng không tin bản thân mình đã đại sư trận pháp cấp bốn mà không thể nhìn ra được trận tâm của địa trận Ẩn Nặc này nằm ở đâu, thế mà Cái Hầu lại có thể biết.
“Được, chỗ nào mà ta công kích, mọi người cũng công kích theo, nhớ kỹ phải dốc hết sức lực. Mặc dù đại trận Ẩn Nặc này đã có từ rất lâu rồi, nhưng đây là thứ mà đại năng thượng cổ để lại, dùng phương pháp bình thường khó mà đánh tan được.” Lúc Cái Hầu đang nói chuyện đã lấy pháp bảo của mình ra, đó là một thanh Báo Đầu Liệt Quang Thương.
Cái Hầu đánh một thương xuống, không gian lập tức phát ra tiếng gào thét, tựa như bị đâm thủng. Thần niệm của Lam Tiểu Bố bao trùm lên thương vận xung quanh Báo Đầu Liệt Quang Thương của Cái Hẩu, lập tức nhìn ra thực lực của Cái Hầu vô cùng mạnh, chắc hẳn đã vượt qua khỏi phạm vi Kim Đan.
Thương này của Cái Hầu rõ ràng là đánh vào hư không, nhưng hết lần này đến lần khác lại tựa như bị thứ gì đó ngăn cản, phản lại một mảnh thương mang.
Lúc này cho dù là người không hiểu Trận Đạo cũng có thể nhìn ra, nơi này thật sự có đại trận Ẩn Nặc.
Một khắc sau, tất cả mọi người đều lấy pháp bảo của mình ra đánh vào vị trí mà thương của Cái Hầu đã đánh vào, hơn 200 Kim Đan đều đồng loạt ra tay, chân nguyên bùng nổ, không gian rung động liên tục.
Lam Tiểu Bố đã nhìn ra, về mặt Trận Đạo Cái Hầu chắc hẳn cũng không hơn gì hắn, chỉ là do Cái Hầu biết vị trí cụ thể. Bởi vì hướng mà Cái Hầu tấn công đã bị lệch một chút, nếu dựa theo hướng mà Cái Hầu công kích, muốn phá được đại trận Ẩn Nặc này không phải chỉ tốn một ngày.
Đại trận Ẩn Nặc này có tác dụng phòng ngự, đẳng cấp cũng phải từ cấp bảy trở lên. Đã qua nhiều năm như vậy, cộng thêm việc linh mạch đã mất, hiệu quả phòng ngự của đại trận Ẩn Nặc này đã hạ xuống đến trận pháp trung cấp, tác dụng ẩn nấp đã bị xuống cấp rất nhiều.
Lam Tiểu Bố lấy cái búa của mình ra, vì tiết kiệm thời gian, mỗi lần hắn công kích đều chếch đi một chút.
Nhiều cường giả Kim Đan đồng thời công kích một cái trận pháp phòng ngự đã suy yếu, cộng thêm Lam Tiểu Bố luôn đánh vào trận tâm của trận pháp. Còn chưa đến một ngày, chỉ nửa ngày thôi, đại trận đã phát ra tiếng răng rắc, sau đó một toà động phủ xuất hiện trước mắt mọi người.
Động phủ nằm bên trong một đại môn đen nhánh, cho dù mọi người đều muốn vọt vào trong, nhưng mà lúc này Cái Hầu không lên tiếng, mọi người cũng không dám kích động.
“Chúng ta đi vào thôi.” Cái Hẩu là người đầu tiên bước vào động phủ, những người còn lại đương nhiên cũng tiến vào theo.
Khiến Lam Tiểu Bố kinh ngạc chính là, hắn nhìn thấy Liễu Ly cũng đến. Vận may của nữ nhân này thật tốt, vừa đánh vỡ xong đại trận Ẩn Nặc đã chạy đến, cái này gọi là đến sớm không bằng đến đúng lúc. CHỉ là vết thương trên người nữ nhân này chắc vẫn chưa khôi phục, ngươi nói xem nàng ta đến đây làm gì? Nhưng mà giờ phút này Liễu Ly đã mang thêm mạng che mặt.
ÁNh mắt Liễu Ly nhìn quanh khắp đám người một lần, tựa như đang tìm thứ gì đó.
Bời vì thân phận của Liễu Ly, có rất nhiều người chủ động tiến đến chào hỏi. Chỉ là Liễu Ly chỉ ừ vài tiếng, nói không chừng trong mắt nàng, những lời chào hỏi kia chỉ là đang vuốt mông ngựa mà thôi.
Sau khi tiến vào đại môn của động phủ, xuất hiện trước mắt mọi người chính là một tòa đại điện khổng lồ. Bốn phía đại điện còn bố trí Minh Quang trận, bởi vì đã qua rất lâu, Minh Quang trận cũng đã biến chất, chỉ có thể tỏa ra quang mang lờ mờ nhàn nhạt.
Giữa đại điện có bố trí Tế Tự trận, trên tế đàn ở giữa Tế Tự trận còn có mấy pháp bảo Tế Tự.
“Đây không phải là đạo tràng Mộ Thiên mà là một cái mộ táng mới đúng.” Có người nói.
Cái Hầu cau mày, theo tư liệu mà hắn lấy được, nơi này quả thật là đạo tràng của Mộ Thiên mà, nhưng nhìn cách bày trí trước mắt, thật sự rất có thể đây là một mộ táng.
Lam Tiểu Bố cảm thấy cái mộ táng này có chút kỳ quái, bố cục đại điện nhìn càng giống một tòa động phủ, chỉ là đột nhiên có một cái Tế Tự Trận.
Mộ người tu sĩ lấy pháp bảo của mình ra đánh về phía tế đàn, mọi người nghe thây tiếng răng rắc, sau đó phía sau đại điện lại xuất hiện một cánh cửa, trên cửa còn có trận văn ngăn cản.
“Đây quả thật là trận môn dùng để tế tự, trận môn này nhất định phải có hai người cùng đi vào. Bố cục ở nơi này khác xa những gì ta biết, bây giờ ta cũng khôngb iết phía sau trận môn Tế Tự này là cái gì. Ta đề nghị mọi người chia nhau một tổ hai người, sau đó xếp hàng tiến vào.” Cái Hầu nói.
“Cứ làm như vậy đi, ta đi vào trước, Cách sư muội, chúng ta đi cùng nhau.” Một tên nam tử vóc người trung đẳng là người đâu tiên đi về phía trận môn Tế tự, theo sát sau lưng nam tử này là một nữ tử mặc trang phục đồng môn.
Cho dù bên trong có phải đồ tốt hay không,lúc này người đi vào trước là người được trước.
“Liễu tiên tử, không bằng chúng ta đi vào cùng nhau đi?” Một nam tử anh tuấn đi đến trước mặt Liễu Ly, cực kỳ phong độ ngỏ lời mời.
Tây Côn Lôn pháp cũng không có đệ tử nào ở đây, giờ phút này đều có rất nhiều người muốn mời Liễu Ly đi cùng, chỉ là bị tên nam tử anh tuấn này đi trước một bước mà thôi.
Liễu Ly không trả lời, đã đi đến lối vào trước. Nam tử anh tuấn này nhanh chóng đi theo, trong lòng vô cùng kích động. Thái độ này của Liễu Ly cho thấy đang ngầm thừa nhận cùng hắn tiến vào trận môn.
“Lam tông chủ, chúng ta đi cùng nhau được không?” Một tên đệ tử tông môn cấp ba chủ động nói với Lam Tiểu Bố.
“Đương nhiên có thể.” Lam Tiểu Bố cũng nhanh chóng bước đến lối vào trận môn Tế Tự, vươn tay ra đặt ở bên trái lỗ khảm. Tên đệ tử đã mời Lam Tiểu Bố kia cũng nhanh chóng bước đến, đặt tay ở bên phải lỗ khảm.
Trận văn trên trận môn Tế Tự mở ra, Lam Tiểu Bố nhanh chóng lướt qua thông đạo, một tên nam tử lại từ bên trong xông ngược ra, lướt qua người hắn, chỉ trong chớp mắt đã ra khỏi trận môn Tế Tự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận