Khí Vũ Trụ

Chương 2712 - Bỏ lỡ thời cơ bắn tên tốt nhất. (3)

Nào có ai vào thời điểm đối địch lại đi mở thế giới của mình ra?
Chỉ có Tử Nguyên là mơ hồ hiểu ra, vì sao Lam Tiểu Bố lại làm như vậy.
Giờ phút này, Thần Vị Môn đã được Tiết Đề triệu hồi, trong nháy mắt biến mất tại chỗ cũ, chỉ một khắc sau, sắc mặt Tiết Đề lập tức thay đổi, hắn ta không cảm nhận được Thần Vị Môn xuất hiện trong tay mình, không chỉ như vậy, hắn ta dường như đã mất đi khống chế với Thần Vị Môn.
Cùng lúc đó, hắn ta dường như cảm nhận được lối vào thế giới của Lam Tiểu Bố có dao động đạo tắc Không Gian, bên trong dao động đạo tắc Không Gian kia hình như có ẩn chứa đạo vận của Thần Vị Môn. Chỉ là khi Tiết Đề đang muốn xem kỹ lại, thế giới của Lam Tiểu Bố đã biến mất.
Oanh! Sát ý đáng sợ từ Vô Khư Tiễn và Lục Bạch Thương va chạm vào nhau, cả vùng không gian này bắt đầu sụp đổ, không còn sát ý nghiền ép, tu sĩ Nhân tộc đều điên cuồng lui lại, cũng lúc đó, Nhân Hoàng thành cũng bắt đầu sụp đổ.
Bởi vì cho dù là Lam Tiểu Bố hay là Tiết Đề, đều không còn tiếp tục thôi động pháp bảo của mình nữa, sau khi Vô Khư Tiễn và Lục Bạch Thương khiến cho không gian sụp đổ thì vẫn còn đang tiếp tục mở rộng phạm vi hư không bị phá hỏng.
Lam Tiểu Bố đã đạt được mục tiêu chiến lược của mình, cất Vô Khư Tiễn đi. Hắn cũng không cần lo lắng, bây giờ hắn đã chiếm được thế chủ động. Thần Vị Môn ở chỗ hắn, thực lực của Tiết Đề chắc chắn sẽ giảm sút một cấp bậc.
Sắc mặt Tiết Đề vô cùng khó coi, bây giờ hắn ta đã hiểu, vì sao loại cường giả như Lam Tiểu Bố, nhưng lại không kịp thời bắn ra một mũi tên có thể hủy đi thân thể của hắn ta kia, hóa ra là bởi vì muốn lấy được Thần Vị Môn. Nếu như phải lựa chọn giữa việc bị hủy đi thân thể và Thần Vị Môn, hắn ta thật sự sẽ lựa chọn Thần Vị Môn. Bởi vì thân thể bị hủy, hắn ta có thể khôi phục lại, nhưng mà Thần Vị Môn đối với hắn ta mà nói thì thật sự rất quan trọng.
Cái này không chỉ là pháp bảo của hắn ta, mà còn liên quan đến chuyện hắn ta có thể bước vào bước thứ chín, thậm chí là cao hơn bước đại đạo thứ chín.
Những năm qua, Tiết Đề hắn ta không biết đã đi qua bao nhiêu vũ trụ, bước đại đạo thứ tám cũng đã gặp rất nhiều, nhưng còn bước đại đạo thứ chín, hắn ta chưa bao giờ nhìn thấy một người nào, chứ đừng nói là cao hơn cả bước đại đạo thứ chín.
Hắn ta quá bất cẩn, vẫn cho rằng cho dù Thần Vị Môn có đưa đến tay người khác, người khác cũng không thể lấy Thần Vị Môn đi được. Nhưng chuyện này hôm nay đã tát vào mặt hắn ta thật mạnh, trước khi người ta tiến vào vùng vũ trụ này, đã bắt đầu có ý đồ với Thần Vị Môn rồi.
Vô tình cố ý tụ lại, Thần Vị Môn của hắn ta đã bị cướp đi, thậm chí có thể nói là hắn ta đã chủ động đưa cho đối phương.
Cho đến giờ phút này, Tiết Đề mới biết rõ, thực lực của Lam Tiểu Bố chẳng những không kém hắn ta, mà thủ đoạn TRận Đạo cũng không kém hơn hắn ta… Không đúng, lý giải Trận Đạo của đối phương chắc hẳn mạnh hơn hắn ta. Nếu đổi thành hắn ta, cũng sẽ không có biện pháp tính toán chuẩn xác như vậy, vào thời điểm đối phương lấy Thần Vị Môn, Thần Vị Môn sẽ đi qua trận văn truyền tống, sau đó truyền tống vào trong thế giới của mình.
Hắn ta tốt xấu gì cũng đã góp nhặt vô cùng vô tận đạo tắc thiên địa, nhưng đạo niệm của hắn ta lại không thể nào nhìn trộm được chút dấu vết nào từ thế giới của Lam Tiểu Bố. Nói cách khác, đạo tắc thiên địa mà hắn ta thu thập được, so với đạo tắc thiên địa mà Lam Tiểu Bố tu luyện là hoàn toàn khác nhau. Cái này chỉ có một khả năng, đó chính là Lam Tiểu Bố tu luyện đại đạo tự thân. Tất cả đạo tắc đại đạo, đều do chính mình cảm ngộ hoặc diễn hóa ra.
Hít một hơi thật sâu, Tiết Đề ôm quyền với Lam Tiểu Bố, “Xin thỉnh giáo đạo hữu xưng hô như thế nào?”
TRước đó hắn ta đã từng nghe đến tên Lam Tiểu Bố, nhưng mà hắn ta hoàn toàn không để ý. Một kẻ chắc chắn phải chết, không có tư cách khiến Tiết Đề hắn ta ghi nhớ.
“Lam Tiểu Bố.” Lam Tiểu Bố cầm Trường Sinh Kích nện xuống đất, không hề cất Vũ Trụ Ma đi.
Tiết Đề cố gắng nói thật bình tĩnh, “Lam đạo hữu, giữa ta và ngươi chắc hẳn có chút hiểu lầm. Cái Thần Vị Môn này là bảo vật bản mệnh của ta, đạo hữu có thể trả Thần Vị Môn lại cho ta hay không? Ta đồng ý bồi thường cho đạo hữu bất cứ giá nào, cũng có thể đồng ý với mọi yêu cầu của đạo hữu.”
Lam Tiểu Bố từ tốn nói, “Tiết Đề, ngươi ngây thơ quá đó. Ngươi tùy ý tàn sát tu sĩ Nhân tộc ta, còn nhìn trộm đạo tắc thiên địa của vũ trụ Nhân tộc ta. Ha ha, bây giờ còn đòi ta trả lại Thần Vị Môn cho ngươi? Ngươi cảm thấy là mặt ngươi trắng, hay là mông người trắng?”
Cho dù bị Lam Tiểu Bố mỉa mai, Tiết Đề vẫn kìm nén lửa giận ngút trời của mình lại, hắn ta biết rõ, thực lực của mình không cách nào giữ Lam Tiểu Bố lại. Chỉ cần không thể giữ Lam Tiểu Bố lại, một khi Lam Tiểu Bố rời khỏi nơi này, tất nhiên sẽ luyện hóa Thần Vị Môn. Thần Vị Môn bị luyện hóa, Lam Tiểu Bố sẽ biết được bí mật của Thần Vị Môn, tuyệt đối sẽ không bao giờ trả Thần Vị Môn lại cho hắn ta.
Có thể nói cơ hội để hắn ta lấy lại được Thần Vị Môn, chỉ có vào lúc này mà thôi.
Ánh mắt hắn ta nhìn về phía Tử Nguyên ở đằng sau Lam Tiểu Bố, lập tức cười lạnh, “Ta nói sao mà Lam đạo hữu có thể lấy được Thần Vị Môn của ta, hóa ra là do có ngươi làm nội ứng.”
Nói thì nói như vậy, nhưng mà trong lòng Tiết Đề hiểu rõ, cho dù Tử Nguyên có muốn làm nội ứng cũng không thể được. Bởi vì quá trình cướp đi Thần Vị Môn, Tử Nguyên không thể giúp được gì cả.
Tử Nguyên bình tĩnh nhìn Tiết Đề, giọng điệu lạnh lẽo, “Tiết Đề, giữa ngươi và ta thù sâu như biển. Ngươi không cần nói nhảm với ta, nếu có một ngày ta có thể giết ngươi, ta là người đầu tiên giết ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận