Khí Vũ Trụ

Chương 890: Già đảo chủ uất ức.

Đây là Nghiệp Hỏa? Sau đó Lam Tiểu Bố lập tức khẳng định, đây tuyệt đối chính là Nghiệp Hỏa, hơn nữa còn là Nghiệp Hỏa vừa được sinh ra. Con Cự Côn kia đang luyện hóa Nghiệp Hỏa ở Côn Khư Hải, bây giờ Cự Côn bị quy tắc thiên địa cuốn đi, Nghiệp Hỏa bộc phát. Cho dù chỉ là Ngiệp Hỏa vừa được sinh ra, cũng đủ khiến một góc Côn Khư Hải biến thành hư vô.
Tên tuổi của Nghiệp Hỏa lớn như vậy, Lam Tiểu Bố đương nhiên cũng có nghe nói đến. Bàn về thanh danh, Nghiệp Hỏa không biết còn mạnh hơn Thái Sơ Hằng Hỏa của hắn đến mấy lần.
Tu sĩ tầm thường nếu như nhìn thấy Nghiệp Hỏa, cho dù tốn thời gian dài, chỉ sợ vẫn phải ở lại đây bị Nghiệp Hỏa luyện hóa. Con Cự Côn kia bị quy tắc thiên địa cuốn đi, để lại Nghiệp Hỏa này, chỉ sợ là đã lấy giỏ trúc múc nước rồi. Có lẽ lúc này, trong lòng Cự Côn kia đang rất hối hận, không nên nhiều chuyện mà ra tay.
Nghiệp Hỏa có trân quý đến đâu, đối với Lam Tiểu Bố cũng chỉ như thế mà thôi, hắn dùng Thái Sơ Hằng Hỏa rất quen tay, hơn nữa bây giờ Thái Sơ Hằng Hỏa rất nghe lời, dùng cũng thuận tay, hắn cũng lười đổi hỏa diễm khác.
Nghiệp Hỏa của ngươi không phải rất mạnh sao? Thì sao nào? Đều phải để cho Thái Sơ Hằng Hỏa của ta cắn nuốt hết, xem thử có thể giúp Thái Sơ Hằng Hỏa tiến thêm một bậc nữa hay không, tạo ra một đóa hỏa diễm mạnh hơn. Lam Tiểu Bố dứt khoát lấy Thái Sơ Hằng Hỏa ra, hắn muốn để Thái Sơ Hằng Hỏa cắn nuốt Nghiệp Hỏa.
Vừa lấy Thái Sơ Hằng Hỏa ra, dung nham đang quay cuồng kia lập tức cuốn về phía Thái Sơ Hằng Hỏa.
Lam Tiểu Bố vô cùng lo lắng nhìn, một khi Thái Sơ Hằng Hỏa bị Nghiệp Hỏa cắn nuốt, hắn sẽ lập tức lấy Thái Sơ Hằng Hỏa lại.
Sở dĩ hắn làm như vậy, cũng bởi vì Nghiệp Hỏa chưa trưởng thành, mà Thái Sơ Hằng Hỏa đã là tiên diếm cấp bảy.
Mặc dù Nghiệp Hỏa mạnh, nhưng đẳng cấp thua xa Thái Sơ Hằng Hỏa của Lam Tiểu Bố. Trước sự áp chế về đẳng cấp, chắc hẳn Thái Sơ Hằng Hỏa có thể cắn nuốt nó?
Nhưng Lam Tiểu Bố nhanh chóng nhận ra mình đã sai rồi, Nghiệp Hỏa tựa như một thực thể đên cuồng gào thét, dung nham vô cùng vô tận lao về phía Thái Sơ Hằng Hỏa.
Thái Sơ Hằng Hỏa lúc đầu có thể chống cự, nhưng sau đó rất nhanh bị bao lại, hơi thở cũng bắt đầu yếu đi.
Lam Tiểu Bố kinh hãi, nếu như Thái Sơ Hằng Hỏa bị Nghiệp Hỏa cắn nuốt, vậy thì hắn chịu thiệt lớn rồi. Hắn nhanh chóng muốn thu Thái Sơ Hằng Hỏa lại, thế nhưng Thái Sơ Hằng Hỏa đã sớm bị Nghiệp Hỏa bao lấy, hắn không thể nào thu hồi lại được. Lúc này hắn cuối cùng cũng không lo được chuyện khác, mở rộng thần niệm ra, điên cuồng công kích dung nham Nghiệp Hỏa. Cùng lúc đó, tiếp tục vận chuyển Đoán Thần Thuật.
Công kích thần niệm trong nháy mắt đã bị cắn nuốt, nhưng mà Lam Tiểu Bố dựa vào Đoán Thần Thuật kéo dài sự công kích với Nghiệp Hỏa. Hơn nữa Thái Sơ Hằng Hỏa của hắn cũng mượn cơ hội phản đòn, trải qua một ngày, Thái Sơ Hằng Hỏa cuối cùng cũng chiếm một chút thượng phong. Giờ phút này sắc mặt Lam Tiểu Bố vô cùng tái nhợt, hắn cũng cảm thấy thức hải của mình sắp hỏng mất rồi.
Nhưng mà tại thời điểm mấu chốt này, Lam Tiểu Bố không dám thả lỏng.
Lại qua một ngày, Thái Sơ Hằng Hỏa cuối cùng cũng bắt đầu mạnh lên, bừng bừng trong dung nham quay cuồng, nhưng mà Lam Tiểu Bố biết thời điểm nguy hiểm nhất đã qua, hắn thu hồi thần niệm lại. Giờ phút này cho dù có bao nhiêu dung nham Nghiệp Hỏa tuôn về phía Thái Sơ Hằng Hỏa, Thái Sơ Hằng Hỏa đều nhanh chóng hâp thu tinh hoa hỏa diễm trong đó, tăng cường chính mình. Cái này tăng thì cái kia giảm, Nghiệp Hỏa không còn sức phản kháng nữa.
Lam Tiểu Bố ở trong Vũ Trụ Duy Mô cũng có thể cảm nhận được, Thái Sơ Hằng Hỏa đang dần dần mạnh lên, mà Nghiệp Hỏa thì từ từ yếu bớt. Nửa ngày sau, thần niệm của hắn mở rộng ra, lúc này dung nham Nghiệp Hỏa đã không còn có thể cắn nuốt thần niệm của hắn được nữa.
Chưa đến hai ngày, Lam Tiểu Bố rời khỏi Vũ Trụ Duy Mô, lần nữa đứng trên Côn Khư Hải. Dung nham Nghiệp Hỏa đã hoàn toàn biến mất. Lam Tiểu Bố xòe tay ra, Thái Sơ Hằng Hỏa nhảy vào trong lòng bàn tay của hắn. Giờ phút này hỏa diễm này đã khác với lúc trước, có thêm một tia màu đen. Tia màu đen này, chắc là do cắn nuốt Nghiệp Hỏa mà có.
Nhưng mà rất rõ ràng, bây giờ Thái Sơ Hằng Hỏa của hắn đã là tiên diễm cấp chín. Cảm nhận được hơi thở cường hãn mà Thái Sơ Hằng Hỏa truyền đến, Lam Tiểu Bố thầm nghĩ, bàn về lực công kích, bây giờ chắc hẳn Thái Sơ Hằng Hỏa đã mạnh hơn trước đó nhỉ?
Cất Thái Sơ Hằng Hỏa, Lam Tiểu Bố lập tức cảm ứng vị trí của Già Quân Không. Già Quân Không đoán không sai, Lam Tiểu Bố quả thật đã hạ ấn ký thần niệm trên người hắn. Nếu như không phải vì mấy người Chu Kha, Lam Tiểu Bố đã sớm giết chết hắn.
Dựa theo tin tức mà người khác truyền âm cho hắn, có thể Già Quân Không đang ở cùng Lạc Thải Tư. Lam Tiểu Bố đoán, chắc là Lạc Thải Tư đến Côn Tiền đảo, sau khi Già Quân Không biết đó là Lạc Thải Tư, lập tức dẫn Lạc Thải Tư đi tìm kiếm hắn. Mục đích làm như vậy là để hắn giơ cao đánh khẽ, tha cho hắn một mạng.
Chỉ trong chốc lát, Lam Tiểu Bố đã xác định được vị trí của Già Quân Không, quả thật là đang ở Côn Khư Hải.

Đại Côn Tiên Cung.
Già Quân Không nắm chặt hai tay, cũng là đến bái kiến Đại Côn Tiên Cung, Già Quân Không hắn thì phải chờ đợi trong một phòng đá nhỏ, người khác thì ở trong đại điện tân khách xa hoa, còn có cung chủ tiếp đãi.
Nhưng mà hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, so với đạo lữ Lạc Thải Tư của Lam Tiểu Bố thì chút uất ức này của hắn không là gì cả. Nghĩ đến Lạc Thải Tư, Già Quân Không chỉ có thể thở dài, hy vọng nàng gặp may mắn, bản thân mình cũng chỉ có thể giúp được đến đây mà thôi. hắn cũng đã dặn dò Lạc Thải Tư, đừng để Cổ Đạo xuất hiện, nếu không thì bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
Chỉ cần cẩn thận một chút, ở trong Vô Lượng phường thị vẫn có thể sống sót được, chỉ là không nên tùy tiện ra biển là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận