Khí Vũ Trụ

Chương 2682 - Biện pháp của Lam Tiểu Bố. (2)

Lúc này cho dù không có Thông Minh và Thanh Y Thánh Cô đứng ra hướng dẫn, mọi người đều lần lượt tiến vào Phàm Nhân tinh. Mọi người quay lại động phủ của mình một lần nữa, chờ truyền tống.
“Lam Đạo Chủ, chúng ta cũng muốn tiến vào Phàm Nhân tinh, sau đó cùng rời đi.” Đám người Trần Mạn Tinh đứng bên cạnh Lam Tiểu Bố nói, sau đó tiến lên khom người.
Lam Tiểu Bố nhìn về phía Thông Minh, Thông Minh lập tức nói, “Các ngươi là bằng hữu của Lam huynh, cũng chính là bằng hữu của Thông Minh ta, Phàm Nhân tinh này các ngươi có thể ở lại, tự các ngươi hãy đi chọn đạo tràng thành lập động phủ của mình đi.”
Thông Minh cảm nhận được, thực lực của Trần Mạn Tinh hình như còn mạnh hơn hắn ta. Nhưng mà đối phương là bằng hữu của Lam Tiểu Bố, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì.
“Đa tạ Thông Minh đạo hữu.” Bọn người Trần Mạn Tinh vô cùng vui mừng, nhanh chóng cảm tạ.
Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, một tu sĩ cường đại như Lam Tiểu Bố xuất hiện ở vũ trụ cấp thấp này, rõ ràng là có chuyện quan trọng cần xử lý. Nếu như bọn hắn cứ mãi đi theo bên cạnh Lam Tiểu Bố, vậy thì chính là đang chậm trễ thời gian của Lam Tiểu Bố.
Lam Tiểu Bố không lập tức kích phát Thất Giới Thạch truyền tống, mà nói, “Mọi người chờ ta một chút, ta cần luyện hóa một cái pháp bảo, sau đó sẽ truyền tống.”
Pháp bảo Lam Tiểu Bố cần luyện hóa chính là Hỗn Độn Đạo, chỉ cần luyện hóa Hỗn Độn Đạo, vậy thì chẳng khác nào hoàn thiện Hỗn Độn Lộ, đến lúc đó dựa vào đạo vận đại đạo của Hỗn Độn Lộ, sẽ có khả năng vượt qua tường vũ trụ. Hắn chỉ lo lắng lỡ như, lỡ như Thất Giới Thạch có thể tuyền tống, kết quả lại bị tường vũ trụ ngăn cản, đó sẽ là thất bại trong gang tấc.

Cùng lúc đó, Mạc Vô Kỵ cũng khống chế Thất Giới Thạch ngừng lại.
Chẳng những là hắn, tất cả tu sĩ trên Thất Giới Thạch đều chấn động nhìn hư không trước mắt. Nơi bọn hắn vừa đến, hư không đang bắt đầu niết hóa.
Đinh Trọng Trần thì thào nói, “Lại bắt đầu rồi, tên Hoàn kia chính là một mầm họa cực lớn, người này còn sống chính là sỉ nhục của vũ trụ.”
Mạc Vô Kỵ nhìn về phía Đinh Trọng Trần, “Đinh đạo hữu, ý của ngươi là chuyện hư không niết hóa là do Hoàn tu luyện Đại Vũ Trụ Thuật mà ra sao?”
Đinh Trọng Trần gật đầu, “Chính là hắn, nếu như không phải người này, vũ trụ Hạo Hãn so với bây giờ không biết phồn hoa đến mấy lần.”
Mạc Vô Kỵ nhíu mày, “Thế nhưng Hoàn nhiều nhất cũng chỉ là bước đại đạo thứ tám, có thể gây ra động tĩnh bao lớn chứ? Có thể tạo thành loại niết hóa quy tắc hư Không rộng lớn như thế này, chỉ sợ đến bước đại đạo thứ chín cũng không thể làm được chứ?”
Đinh Trọng Trần sửng sốt, lập tức tỉnh ngộ lại, Hoàn quả thật tu luyện Đại Vũ Trụ Thuật, nhưng mà nghĩ đến chuyện có thể khiến hư không Hạo Hãn sụp đổ thì cái này hình như không có khả năng.
Hắn ta thở dài, “Bất kể có phải Hoàn làm hay không, loại niết hóa đáng sợ này, chỉ sợ ngay cả đại vũ trụ cũng chưa chắc đã may mắn thoát được. Còn vũ trụ cấp thấp và vũ trụ trung đẳng, một khi bị tác động đến, cho dù chỉ là chút đạo tắc Niết Hóa tác động đến, đều không có may mắn.”
Mạc Vô Kỵ còn đang suy nghĩ nếu không phải do Hoàn gây ra niết hóa Hạo Hãn thì sẽ là nguyên nhân gì, đột nhiên nghe thấy Đinh Trọng Trần nói, lập tức biến sắc. Nếu như tiếp tục niết hóa như vậy, Phàm Nhân tinh của hắn ở vũ trụ cấp thấp cũng sẽ bị niết hóa hết.
Vào giờ phút này, trong quá trình hư không biết hóa kia, một lạch trời mênh mông vô biên đột nhiên xuất hiện trước Thất Giới Thạch, mà cái lạch trời này vì hư không niết hóa mà không ngừng kéo dài. Ở đối diện lạch trời, dường như có một cái tường lớn không biết cao bao nhiêu, cũng không biết dài đến nơi này xất hiện, bằng mắt thường có thể thấy được cái tường này đang mở rộng ra…
“Không hay rồi, là tường vũ trụ, chúng ta phải nhanh chóng vòng qua. Nếu không chờ tường vũ trụ thành hình, chúng ta sẽ bị nhốt ở bên này tường vũ trụ mà bị niết hóa…” Đinh Trọng Trần kêu to, trên mặt hiện rõ sự lo lắng.
Mạc Vô Kỵ không hề động đậy, Đinh Trọng Trần vội vàng nói, “Mạc huynh, nếu như chậm thêm một chút nữa, cho dù chúng ta có Thất Giới Thạch cũng sẽ khó khăn…”
Mạc Vô Kỵ trầm giọng nói, “Ta đang suy nghĩ, nếu như ta dựa vào Thất Giới Thạch có phải là có thể trở lại hành tinh mẹ của mình trong thời gian ngắn nhất hay không, rất nhiều người nhà và bằng hữu của ta đều ở đó. Vũ trụ Hạo Hãn đang niết hóa, ngay cả hư không vũ trụ cao cấp cũng bị như vậy, vũ trụ cấp thấp lại càng tệ hơn. Nếu như bây giờ ta xông qua tường vũ trụ, rời khỏi vùng vũ trụ này, ta không thể nào làm được…”
Mặc dù đang nói, nhưng trong lòng Mạc Vô Kỵ thì lại nghĩ có thể luyện hóa Thất Giới Thạch trong thời gian ngắn nhất hay không. Dựa vào Thất Giới Thạch phá vỡ vị diện, chỉ có thể luyện hóa Thất Giới Thạch.
TRong lòng Đinh Trọng Trần cũng cám thán, đồng hành với Mạc Vô Kỵ trong khoảng thời gian này, cho dù phần lớn thời gian Mạc Vô Kỵ đều bế quan tu luyện, nhưng hắn ta lại hiểu rõ con người Mạc Vô Kỵ. Mạc Vô Kỵ tuyệt đối là một loại người tu đạo khác biệt, hắn không có sự lạnh nhạt và ích kỷ của người tu đạo, lại có sự lương thiện như Đạo Tổ Tần Thuần của Tinh Phồn thế giới, còn có một loại phẩm tính mà người tu đạo hoàn toàn không thể nào hiểu được. Không phải loại vì đại đạo mà có thể bỏ mặc mọi thứ, có thể chém đi mọi người tu đạo, mà là một người tu đạo có máu có thịt có tình cảm. Hắn ta hiểu rõ, và đây cũng là một trong những lý do mà hắn ta tôn kính Mạc Vô Kỵ.
Đinh Trọng Trần biết, cho dù Mạc Vô Kỵ có luyện hóa Thất Giới Thạch của Lam Tiểu Bố, cũng không thể kịp thời chạy về được, hắn ta cố gắng chậm rãi an ủi, “Mạc huynh, không nói đến chuyện ngươi luyện hóa Thất Giới Thạch rồi thì có thể quay về được hay không. Cho dù ngươi đi được, vũ trụ Hạo Hãn đang niết hóa, quy tắc thiên địa hoàn toàn biến thành hư vô, ngươi cũng không thể tìm được vị trí ban đầu. Ta hiểu ý nghĩ của ngươi, ta chỉ muốn nói chính là, khi Lam huynh đi đã từng nói, sẽ cố gắng hết sức đưa bọn họ đi, ta tin Lam huynh có thể làm được. Cho dù là ngươi, hay là Lam huynh, đều là người mà ta tôn kính nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận