Khí Vũ Trụ

Chương 254: Tự có nơi để đi (1)

Chỉ là còn chưa đợi Lam Tiểu Bố lên tiếng, Liễu Ly đứng bên cạnh đã lập tức mở lời, “Rất nhiều tông môn ra tay với ta, ta chỉ là không muốn tiếp tục truy cứu mà thôi. Chuyện bên trong Côn Khư, ta hi vọng sau khi ra khỏi Côn Khư rồi, tốt nhất cũng không nên truy cứu tiếp, nếu không thì, tất cả mọi người truy cứu đến truy cứu đi, sẽ liên lụy rất lớn đấy.”
Tên trưởng lão của Nam Vũ ổ kia nghe thấy như vậy, khóe miệng giật giật, trong lòng mặc dù rất buồn bực, nhưng cũng không dám nói gì thêm. Liễu Ly suýt chút nữa đã bị người khác giết chết, Lam Tiểu Bố cứu được nàng. Bây giờ ngươi ta nói chuyện giúp Lam Tiểu Bố, Nam Vũ ổ hắn còn dám làm gì?
Nói thế nào đi nữa thì cho dù người ta có nói đệ tử của Nam Vũ ổ ngươi ra tay với Liễu Ly, Nam Vũ ổ cũng không thể chịu được lời vu oan này.
Một vài người muốn tính toán với tông môn của Lam Tiểu Bố, chỉ có thể quyết định, xử lý Lam Tiểu Bố nhất định phải âm thầm tiến hành, tuyệt đối không thể quang minh chính đại được. Nhìn bộ dạng này, Liễu Ly và Lam Tiểu Bố mà không có một chân thì bọn hắn tuyệt đối không tin.
Trong lòng Lam Tiểu Bố thầm nghĩ, cứu Liễu Ly thật sự đáng giá, giúp mình chắn quá nhiều chuyện.
“Lam tông chủ…” Giờ phút này Trình Nhất Tế mới có cơ hội nói chuyện.
“Trình trưởng lão, tại sao ngươi lại đến đây?” Lam Tiểu Bố khó hiểu nhìn Trình Nhất Tế , trong lòng tự nhủ, cho dù ngươi có muốn đến cũng phải đến sớm hơn một năm, nếu như vậy thì còn có thể theo ta đi vào Côn Khư kiếm một ít linh dược. Nếu như ngươi muốn bảo vệ chúng ta quay về tông môn, chút thực lực ấy của ngươi chẳng phải chỉ đi mua xì dầu thôi sao?
Cổ Đạo thì rống lên vài tiếng, tỏ vẻ như đã chịu rất nhiều ấm ức.
Trình Nhất Tế há hốc mồm, một lúc lâu sau mới thở dài rồi nói, “Tông chủ, trong một năm này đã xảy ra quá nhiều chuyện, ta cũng không biết phải bắt đầu nói từ đâu…”
“Có ý gì?” Đây là lần đầu tiên Lam Tiểu Bố nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Cổ Đạo, sau đó lại nhìn vẻ áy náy của Trình Nhất Tế, trong lòng hắn nghi ngờ có phải Thiên Vân Tiên Môn đã làm chuyện gì đó có lỗi với hắn hay không.
“Trưởng lão trông coi Tàng Kinh Các của Thiên Vân Tiên Môn, thật ra chính là lão tông chủ Vọng Nghênh Sơn…”
“A…” Phiến Thiên Nguyệt kinh ngạc hô lên, Nghênh Sơn tổ sư còn khỏe mạnh?
“Vọng tông chủ gần đây đã bước vào Hư Thần Cảnh…”
“Đây là sự thực?” Phiến Thiên Nguyệt mừng rỡ không thôi kêu lên, tông môn đột nhiên có thêm một Thái Thượng Trưởng lão Hư Thần cảnh, tương lai tông môn cuối cùng cũng không bị bắt nạt nữa.
Nhưng Lam Tiểu Bố lại không hề lên tiếng, hắn cảm thấy hơi khó hiểu, theo lý mà nói, Thiên Vân Tiên Môn có thêm một cường giả Hư Thần cảnh, hoặc là lão tông chủ, đây là chuyện đáng vui mừng của Thiên Vân Tiên Môn. Nhưng biểu hiện của Trình Nhất Tế thì không thích hợp chút nào. Không thấy vui vẻ gì cả, ngược lại thì lại càng áy náy? Chẳng lẽ…
Lam Tiểu Bố còn đang suy nghĩ đến nguyên nhân, Trình Nhất Tế đã nói tiếp, “Lão tông chủ tuyên cáo mình trở thành tông chủ một lần nữa, sau đó Lam tông chủ, Lam tông chủ…”
Ha ha, Lam Tiểu Bố còn tưởng là chuyện gì, loại chuyện này hắn hoàn toàn không để ở trong lòng, không phải chỉ là tông chủ thôi sao, có gì đặc biệt hơn người chứ.
Nói thật thì, hắn cũng không muốn cái vị trí tông chủ này, làm một trưởng lão của tông môn thì có vẻ tốt hơn.
Không đợi Lam Tiểu Bố nói chuyện, Trình Nhất Tế tiếp tục nói, “Theo lão tông chủ nói, hắn biết Lam tông chủ tiền đồ vô hạn, cho nên, cho nên…”
Sắc mặt Lam Tiểu Bố trầm xuống, tình cảnh hắn nghĩ quá tốt đẹp, chẳng những đã tước đoạt vị trí tông chủ của hắn, mà còn đuổi hắn ra khỏi Thiên Vân Tiên Môn. Ha ha, Lam Tiểu Bố hắn đã từng làm hại Thiên Vân Tiên Môn bao giờ chưa?
“Có ý gì?” Phiến Thiên Nguyệt mơ hồ hiểu ra, nàng nhìn chằm chằm Trình Nhất Tế, “Ngươi nói là vị trí tông chủ của Lam tông chủ bị tước bỏ, còn bị đuổi ra khỏi tông môn?”
Trên mặt nàng bừng bừng lửa giận không thể át nổi, Tuyên Phủ và Khâu Lê Quảng đang đứng một bên cũng không thể tin được nhìn Trình Nhất Tế. Làm như vậy quá tuyệt tình rồi, nếu không có Tiểu Bố sư huynh, Thiên Vân Tiên Môn làm sao có thể được như ngày hôm nay? Bây giờ có lẽ vẫn còn bị người khác áp chế, không dám bước ra khỏi sơn môn nửa bước.
“Thật xin lỗi, Lam tông chủ…” Trình Nhất Tế cúi đầu xuống, hắn thật sự không muốn đến đây, thế nhưng trừ hắn ra, ai có thể đến.
Đây rõ ràng là lo lắng hắn làm liên lụy đến Thiên Vân Tiên Môn, cho nên bây giờ mới đuổi hắn ra khỏi tiên môn. Sắc mặt Lam Tiểu Bố đã khôi phục bình tĩnh, hắn từ tốn nói. “Ta vẫn là phường chủ của Phường thị Mưu Bắc, nơi đây không giữ thì gia tự có chỗ để đi.”
Đối với những tiên môn chỉ biết đến tư lợi này, Lam Tiểu Bố đã gặp rất nhiều, vì loại chuyện này mà tức giận, còn không bằng cố gằng đề cao thực lực tu vi của mình rồi nói tiếp. Cái gì mà tông chủ Thiên Vân Tiên Môn, thật lòng thì hắn thật sự không để trong lòng.
Khó trách cho dù là Hồng Vân Môn hay Thiên Vân Tiên Môn đều xuống dốc rất nhanh. Tông chủ của những tông môn này chẳng những nhát gan sợ phiền phức mà còn quá bội tình bạc nghĩa.
Mục tiêu của hắn cũng không phải chỉ ở Nguyên Châu, đã như vậy thì hắn thế này còn nhẹ nhõm hơn.
Trình Nhất Tế ảm đạm nói, “Lam tông chủ…”
Lam Tiểu Bố xua tay ngăn lại, “Về sau cứ gọi ta là Lam phường chủ đi, ta đã không còn là tông chủ nữa rồi.”
“Vâng.” Sau khi Trình Nhất Tế đáp lời thì tiếp tục nói, “Phường thị Mưu Bắc đã bị tiêu diệt, là Quế Vân Thủ làm. Hắn diệt đi phường thị Mưu Bắc thì đến Thiên Vân Tiên Môn uy hiếp tông môn, lúc này Nghênh Sơn sư tổ mới đi ra dọa lui hắn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận