Khí Vũ Trụ

Chương 1117 - tông môn tên điên. (2)

Ngu Xúc và Liễu Ly sau khi chạy trốn đến thần giới rồi, khẳng định sẽ cố gắng hết sức để ẩn trốn, sao có thể đi đến Đại Uyên Thần Môn để người của Đại Uyên Thần Môn phát hiện ra chứ?
Chắc hẳn là người của Thần Vân Tiên Trì phát hiện ra Liễu Ly, sau đó Ngu Xúc che đi ấn ký của Nghê Quang Thần Bản, dẫn Liễu Ly chạy trốn.
Lam Tiểu Bố cảm thán đầu mình không minh mẫn cho lắm, hắn đã quên hỏi Xư Lý Duẫn, sao Đại Uyên Thần Môn lại biết đến Ngu Xúc và Liễu Ly, đồng thời liên hệ với Thần Vân Tiên Trì truy sát Ngu Xúc và Liễu Ly. Lúc đó hắn chỉ nóng lòng vì an nguy của Liễu Ly và Ngu Xúc, cho nên không để ý đến chuyện Lãnh Y Thường khác với Ngu Xúc và Liễu Ly.
Nhưng Lam Tiểu Bố lại không biết, sau khi hắn dẫn Mạc Tiểu Tịch đi, tông chủ Hoắc Dịch của Đại Uyên Thần Môn đã tra ra được Hoán Nữ cung là nơi ở lúc trước của Mạc Khâu, mà thứ Mạc Khâu để tại Hoán Nữ cung rất có thể chính là chí bảo Luân Hồi Bàn. Mà Luân Hồi Bàn là cái gì? Đó chính là bảo vật có thể giúp người ta niết bàn sống lại.
Sau khi biết đến Luân Hồi Bàn, Hoắc Dịch tựa như phát điên tìm kiếm Lam Tiểu Bố đang ở đâu. Đồng thời khóa chặt phạm vi bao gồm Lãnh Y Thường, Thiến tỷ, Liễu Ly, Ngu Xúc và tất cả các Thiền Nữ ở Hoán Nữ cung, Các Thiền Nữ đã tự vẫn ở Hoán Nữ cung, những người này rất có thể là người sau khi sống lại đến đây lấy Luân Hồi Bàn.
Mà lúc đó Thần Vân Tiên Trì đang truy sát hai người Liễu Ly và Ngu Xúc, mặc dù Liễu Ly và Ngu Xúc dựa vào Nghê Quang Thần Bàn phá vỡ hư không đi đến thần giới, nhưng đã bị ghi nhớ kỹ gương mặt. Bởi vì Đại Uyên Thần Môn cũng đang đi tìm Liễu Ly và Ngu Xúc, sau khi nhìn thấy Thần Vân Tiên Trì đang truy sát người này, mới trực tiếp tìm đến Thần Vân Tiên Trì.
Hai bên ăn nhịp với nhau, liên thủ tìm kiếm Liễu Ly và Ngu Xúc. Hai bên hiệp định, chỉ cần tìm được hai người, Nghê Quang Thần Bàn và Liễu Ly sẽ giao cho Thần Vân Tiên Trì, Ngu Xúc và tất cả những thứ khác đều thuộc về Đại Uyên Thần Môn.
Thần Vân Tiên Trì muốn tìm Liễu Ly, đó là do truyền thừa Thần Vân Đạo. Còn Nghê Quang Thần Bàn, đó càng là chí bảo của Thần Vân Tiên Trì, đương nhiên sẽ không để Liễu Ly mang đi.
“Thật có lỗi, không có.” Nam tử râu quai nón kia lập tức ôm quyền, sau khi nói xong thì muốn nhanh chóng rời đi.
Chỉ là một nam một nữ của Thần Vân Tiên Trì kia lại cản trước người nam tử này một lần nữa, “Không cần đi vội như vậy, ngươi mới vừa từ Vọng Sương Mạc Hải ra ngoài, nói là không có Vọng Sương Mạc Tinh, đây là đang khinh thường ta chưa từng va chạm xã hội sao? Ngươi nói một chút xem, người nào đi ra từ Vọng Sương Mạc Hải, trên người lại không có Vọng Sương Mạc Tinh chứ?
Nam tử ngừng lại, nói lần nữa. “Quả thật là không có, hơn nữa, cho dù có, thì đó chính là đồ của ta, ta có quyền bán ra hay không, chuyện này không liên quan gì đến người khác.”
“Nhìn thấy chưa? Cái cửa này là của Thần Vân Tiên Trì ta. Cho nên mỗi một tu sĩ đi ra từ nơi này, đều phải bán ra một phần Vọng Sương Mạc Tinh, đừng nói là ta không nhắc nhớ ngươi đấy.” Tên nam tu của Thần Vân Tiên Trì kia chỉ chỉ vào mấy chữ lớn trên trận pháp.
Nam tử râu quai nón ngẩng đầu, lúc này mới thấy mấy chữ trôi lơ lửng ở trên, “Lối ra Vọng Sương Mạc Hải của Thần Vân Tiên Trì.”
Lam Tiểu Bố cũng phát hiện, cách lối ra của Thần Vân Tiên Trì không xa, còn có một lối vào của Thần Vân Tiên Trì. Nếu như hắn và Niệm không ở lại đấy chờ một lúc, vậy thì nhất định sẽ tiến vào theo cửa của Thần Vân Tiên Trì. Với cái tính quái gở của Thần Vân Tiên Trì, có lẽ sẽ phải ăn bánh trả tiền.
Lam Tiểu Bố cũng đang muốn nhìn xem nam tử râu quai nón này định xử lý chuyện này như thế nào, nhưng khiến Lam Tiểu Bố không ngờ được là, nam tử râu quai nón này sau khi nhìn thấy cửa ra và cửa vào, đột nhiên lách người, xông đến lối vào Vọng Sương Mạc Hải một lần nữa.
Nhìn thấy nam tử râu quai nón này xông đến lối vào, Lam Tiểu Bố lập tức tiến lên, hầu như vừa đúng lúc ngăn cản đường đi của một nam một nữ này.
Trong lòng hắn đã đoán được, trên người nam tử râu quai nón này nhất định có đồ tốt, nếu không thì chắc chắn sẽ không làm hành động này. Còn chuyện lấy Vọng Sương Mạc Tinh ra bán cho Thần Vân Tiên Trì, Thần Vân Tiên Trì sẽ buông tha cho hắn, lời này đến kẻ ngớ ngẩn cũng sẽ không tin.
“Ngươi muốn chết à?” Một nam một nữ đang định bắt nam tử râu quai nón kia, sau khi nhìn thấy Lam Tiểu Bố đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, ngăn cản đường bọn hắn truy đuổi. Tên nam tử Thần Vân Tiên Trì kia giận dữ quát.
Lam Tiểu Bố lạnh lùng nói, “Sao nào, đây không phải là nơi tiến vào Vọng Sương Mạc Hải à? Ta tiến vào Vọng Sương Mạc Hải còn cần ngươi cho phép hay không à?”
Nam tử bị lời nói của Lam Tiểu Bố chọc tức đến bật cười, chỉ là một sâu kiến dục thần cảnh, cũng dám đứng trước mặt hắn nói như vậy.
Chỉ là hắn còn chưa kịp nổi giận Niệm đã bước đến. Cho dù Niệm không thả uy áp thần niệm ra, nhưng loại khí thế này đã khiến một nam một nữ Thần Vân Tiên Trì cảm thấy áp lực.
Người này tuyệt đối là một cường giả, lời tên nam tử Thần Vân Tiên Trì kia định nói lập tức nuốt xuống.
Niệm nhìn Lam Tiểu Bố nói, “Nếu nơi này đã là lối vào của Thần Vân Tiên Trì, vậy chúng ta đổi một lối vào khác đi.”
Lam Tiểu Bố gật đầu, “Cũng may Vọng Sương Mạc Hải không phải là nhà của bọn hắn, nếu không thì chúng ta quả thật không thể nào vào trong được rồi.” Nhìn thấy Niệm và Lam Tiểu Bố sau khi ngăn cản mình bắt người rồi đi xa, khuôn mặt nam tử tức giận đến tái nhợt, chỉ là vì kiêng kị thức lực của Niệm, trong lúc nhất thời không dám ra tay.
“Hoàn sư huynh, gia hỏa vừa rồi kia hình như thực lực rất mạnh.” Nữ tu Thần Vân Tiên Trì kia bước đến.
Nam tử gật đầu, “Ít nhất cũng là thần quân trung kỳ, hai chúng ta cộng lại chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của người ta.”
Nữ tử nói tiếp, “Nam tử trẻ tuổi kia rõ ràng là cố ý cản đường chúng ta, mới khiến người kia có cơ hội trốn lại vào Vọng Sương Mạc Hải.”
Nam tử cười ha ha một tiếng, “Chỉ là một thần quân mà đã muốn gây khó dễ với Thần Vân Tiên Trì ta, hắn còn quá non rồi. Ngươi cứ nhìn chằm chằm bọn hắn trước đi, ta đi thăm dò xem lai lịch của hai người này một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận