Khí Vũ Trụ

Chương 972: Mặc Hà xuất hiện.

Lam Tiểu Bố còn định dùng thần niệm quan sát tình hình tự bạo của Vũ Trụ Nguyên Tức ở bên ngoài, chỉ là thần niệm của hắn vừa tràn ra, đã bị xé nát vụn.
Cũng may đẳng cấp của Vũ Trụ Duy Mô đủ cao, Vũ Trụ Nguyên Tức nổ tung xé rác quy tắc không gian những cũng không thể xé rách Vũ Trụ Duy Mô.
Đợi khoảng một nén nhang sau, thần niệm Lam Tiểu Bố mở rộng ra ngoài, phát hiện không còn hơi thở cuồng bạo nữa, lúc này mới xông ra khỏi Vũ Trụ Duy Mô, đồng thời cũng mang cả Bàng Bất Lận ra ngoài.
“Tiểu Bố, chúng ta chay trốn khỏi phi thuyền rồi sao?” Bàng Bất Lận khiếp sợ nhìn cảnh tượng xung quanh, cũng không biết là đang hỏi thăm Lam Tiểu Bố hay tự lẩm bẩm.
“Đúng vậy, Chân Linh thế giới suýt chút nữa không thể chịu đựng nổi trước vụ nổ Mặc Độc.” Lam Tiểu Bố nói đơn giản một câu, hắn khẳng định Chân Linh thế giới không thể nào trốn thoát được khỏi Vũ Trụ Nguyên Tức tự bạo. Loại nổ tung xé rách quy tắc này, đừng nói là Chân Linh thế giới, cho dù có là một pháp bảo cao hơn một cấp cũng chưa chắc có thể trụ được.
“Phi thuyền đâu rồi?” Bàng Bất Lận lại hỏi một câu.
Lam Tiểu Bố cười ha ha, “Ngay cả bột phấn cũng không còn.”
Hắn còn đang suy nghĩ, ngay khi hắn châm ngòi Vũ Trụ Nguyên Tức nổ tung, là cái gì đã va chạm với phi thuyền, lúc này đột nhiên thần niệm quét thấy một thân ảnh đang giãy dụa.
“Lại có người còn sống?” Lam Tiểu Bố lập tức độn đến đó, trong lòng hắn lại càng kinh ngạc, trong vụ nổ Vũ Trụ Nguyên Tức đáng sợ như vậy, làm sao có người còn sống được? Chẳng lẽ cũng có loại bảo vật như Vũ Trụ Duy Mô giống hắn hay sao?
Chờ Lam Tiểu Bố đi đến trước mặt người này rồi, lập tức nhận ra đối phương, chính là nam tử mặt chữ điền đã bảo hắn xuống khoang đáy thanh trừ Mặc Độc lúc trước.
“Là ngươi?” Bàng Bất Lận cũng đi theo bên cạnh Lam Tiểu Bố, hắn tựa như cùng lúc nói ra hai chữ này với nam tử mặt chữ điền kia.
Rất rõ ràng Bàng Bất Lận biết nam tử mặt chữ điền này, mà nam tử mặt chữ điền này lại kinh ngạc nhìn Lam Tiểu Bố. Hắn khó hiểu là tại sao Lam Tiểu Bố lại không có chuyện gì, hơn nữa còn xuất hiện trước mặt hắn? Sau đó lập tức nhớ đến chuyện trước đó Thiệu Áo đã nói cho hắn, xem ra tên tiên đế nho nhỏ này có bí mật cực lớn. Điều này khiến hắn có chút hối hận, lúc trước không kiểm tra Lam Tiểu Bố cẩn thận.
“Hắn tên là Hòa Tuyền Sinh, là minh chủ của tiểu đội mạo hiểm trên chiếc phi thuyền kia của chúng ta.” Bàng Bất Lận nói ra, hắn cũng đã nhìn ra được, Hòa Tuyền Sinh bị thương không nhẹ, chắc hẳn không có uy hiếp gì đối với bọn hắn.
Hòa Tuyền Sinh rất muốn hỏi vì sao Lam Tiểu Bố lại không có chuyện gì, nhưng hắn không dám. Bây giờ bản thân hắn đã bị thương nặng, chẳng những là thức hải mà toàn bộ kinh mạch đan điền đều bị thương. Hắn có thể khẳng định bây giờ mình không phải là đối thủ của Lam Tiểu Bố và Bàng Bất Lận, cho nên hắn không dám hỏi nhiều chuyện hơn. Muốn biết bí mật của Lam Tiểu Bố, chỉ khi nào bản thân khôi phục lại rồi sưu hồn sau.
“Hòa Tuyền Sinh, ta và ngươi có thù hay sao? Ta chỉ hỏi thăm đường đi một chút thôi, ngươi vừa tới đã bắt ta đi thanh trừ Mặc Độc rồi?” Lam Tiểu Bố cười lạnh nhìn Hòa Tuyền Sinh trước mặt, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho gia hỏa này.
“Ta biết làm sao để đến Mặc Hà, nơi này còn cách Mặc Hà rất gần, chỉ cần đến Mặc Hà, ngươi có thể thỏa thích thu thập Mặc Kim.” Hòa Tuyền Sinh không trực tiếp trả lời vấn đề của Lam Tiểu Bố, bởi vì lúc trước hắn hoàn toàn không xem Lam Tiểu Bố là người sống. Bất kỳ lời giải thích nào, cũng chẳng có chút ý nghĩa. Ai biết sẽ xảy ra loại chuyện này, vị trí của hắn và Lam Tiểu Bố thay đổi?
Lam Tiểu Bố hoàn toàn không hề cảm thấy hứng thú với Mặc Kim, khi đang định đánh chết tên Hòa Tuyền Sinh trước mắt này thì nghe thấy Bàng Bất Lận kinh ngạc thốt lên, “Mặc Hà…”
Lam Tiểu Bố ngẩn đầu nhìn lại, ở nơi xa có một con sông lớn vô cùng mênh mông xuất hiện ở biên giới hư không, sông lớn màu đen như mực, sóng lớn quay cuồng không ngừng, sóng lớn kia tựa như những đạo mặt phẳng không gian đang nhấp nhô. Sông dài màu đen, nhìn giống như một con hăc Long dang bị treo trong hư không.
“Thật sự là Mặc Hà…” Giọng nói Bàng Bất Lận có chút run rẩy lặp lại một lần nữa.
Lam Tiểu Bố khó hiểu hỏi, “Lúc trước không phải các ngươi muốn đến Mặc Hà sao? Nhìn thấy Mặc Hà không phải là chuyện bình thường à, có gì mà phải kích động?”
Bàng Bất Lận run giọng nói, “Ngươi không biết, mặc dù có rất nhiều tiểu đội mạo hiểm đi Mặc Hà, nhưng thật sự có thể tìm được Mặc Hà, đồng thời đến được Mặc Hà ít lại càng thêm ít.”
Hòa Tuyền Sinh cũng vô cùng kích động nhìn trường hà treo trong hư không đằng xa, thì thào nói, “Không ngờ lại thật sự gặp được Mặc Hà…”
Lúc trước hắn nói nơi này cách Mặc Hà không xa, cũng không phải là lừa Lam Tiểu Bố.
“Tiểu Bố, chúng ta nhanh đi đến Mặc Hà đi, chỉ cần lấy được một ít Mặc Kim, chúng ta sẽ phát tài.” Giọng nói của Bàng Bất Lận có chút run rẩy, hoàn toàn không để ý đến chuyện gì khác.
“CHờ một chút.” Ánh mắt Lam Tiểu Bố nhìn về phía Hòa Tuyền Sinh, “Nói xem trước khi phi thuyền nổ tung đã bị va cham với thứ gì vậy?”
“Cũng là một chiếc phi thuyền, phi thuyền kia bị trúng tà khí trong thần tiệm Mặc Độc, người trên thuyền đều bị điên cả rồi, phi thuyền mất không chế cho nên lao đến phi thuyền của chúng ta, chuyện này mới khiến phi thuyền.chúng ta bị Mặc Độc nổ tung.” Hòa Tuyền Sinh vội vàng nói, hắn đang nhanh chóng nghĩ làm sao mới có thể giữ lại được cái mạng của mình.
Lam Tiểu Bố sửng sốt, trừ Mặc Độc, sao lại bị nhiễm tà khí?
“Cái gì là tà khí?” Lam Tiểu Bố nhìn về phía Bàng Bất Lận.
Không đợi Bàng Bất Lận trả lời, Hòa Tuyền Sinh đã nhanh chóng giải thích, “Tà khí là do thần tiệm Mặc Độc sinh ra, thích nhất là bám vào trên người tu sĩ, tước đoạt thần trí của tu sĩ, sau đó biến tu sĩ thành nơi sống nhờ của nó…”
“Đoạt xá?” Lam Tiểu Bố hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận