Khí Vũ Trụ

Chương 810: Lại ném một cái nồi.

Kiều Hưng biết thực lực của mình rất kém cỏi, cho nên sau khi xông ra khỏi hẻm núi, lập tức lấy tiên khí phi hành cực phẩm ra, sau đó kích phát tộc độ đến mức cực hạn, hắn muốn tìm một chỗ trốn đi trước đã, sau đó sẽ liên lạc với Lam Tiểu Bố.
Suy nghĩ thì thật là tốt, nhưng hiện thực thì không tốt đẹp như vậy. Pháp bảo phi hành của Kiều Hưng chỉ mới bay được một nén nhang, hai chiếc pháp bảo phi hành đã một trái một phải giáp công ngăn pháp bảo phi hành của Kiều Hưng lại.
Sắc mặt Kiều Hưng có chút tái nhợt, hắn biết rõ một khi mình bị chặn lại, tuyệt đối sẽ bị diệt khẩu.
“Các ngươi muốn gì? Ta là người của Ngũ Vũ Tiên giới.” Tự bản thân Kiều Hưng cũng cảm thấy lời này có chút yếu ớt.
“Ngươi đến từ tiên vực nào chúng ta không thèm quan tâm, giao Thiên Cương trận kỳ ra đây, sau đó chúng ta sẽ để ngươi đi.” Một tên tiên vương thậm chí còn cất phi thuyền của mình đi, đứng chắn ở trước phi thuyền của Kiều Hưng.
Một người khác cũng đứng trên boong thuyền của mình, lấy pháp bảo ra nhìn chằm chằm Kiều Hưng.
Trong lòng Kiều Hưng hiểu rõ, giao Thiên Cương trận kỳ ra cũng chỉ có môt con đường chết, hai tay hắn siết chặt. Bản thân mình chết thì cũng không sao cả, nhưng cái Thiên Cương trận kỳ này tuyệt đối không thể giao ra được.
“Nếu như ngươi không chịu giao ra, vậy thì để chúng ta tự lấy, khi chúng ta lấy sẽ có chút tức giận, hi vọng người đừng có hối hận.” Tên tiên vương đang đứng ngăn trước phi thuyền của Kiều Hưng hừ lạnh một tiếng, lập tức muốn nhảy lên phi thuyền của Kiều Hưng.
Vào đúng lúc này, có một giọng nói đột ngột truyền đến, “Ngươi nổi giận như thế nào, đến thể hiện ra cho Bố gia ngươi nhìn xem nào.”
Vừa dứt lời, Lam Tiểu Bố đã xuất hiện trước mặt mấy người.
“Tiên Quân.” Kiều Hưng vô cùng vui mừng, Lam Tiểu Bố đến đây, vậy thì sẽ không còn vấn đề gì nữa.
“Ngũ Vũ Vương…” Tên tiên vương đang ngăn trước phi thuyền của Kiều Hưng lộ ra tia hoảng sợ, hắn lâp tức lùi lại theo bản năng. Kiều Hưng thì bọn hắn có thể tùy tiện bắt nạt, nhưng Ngũ Vũ Vương Lam Tiểu Bố lại càng có thể dễ dàng bắt nạt bọn họ hơn.
Lam Tiểu Bố lại ngăn đường lui của hắn lại, từ tốn nói, “Thế nào, còn chưa phát lửa giận ra mà, sao lại đi như thế? Ta còn đang chờ để hối hận đây này, đi sớm quá không tốt đâu.”
Tên tiên vương này run lên, nói đùa gì thế, Thập Vương của Thanh Phương Tiên Vực đứng trước mặt vị này mà cũng phải chết chắc, hắn chỉ là một tiên vương hậu kỳ bình thường, có thể làm được cái gì?
Kiều Hưng cảm thấy thoải mái vô cùng, mấy giây trước hắn còn đang kề cận với cái chết, bị người ta uy hiếp. Mấy giây sau, người uy hiếp hắn đã phải lăn lộn với cái chết. Nhân sinh thực sự biến ảo khó lường, ai cũng không thể biết được một khắc sau sẽ xảy ra chuyện gì.
“Hai người kia biết được ta lấy được Thiên Cương trận kỳ, cho nên mới muốn ra tay cướp đoạt Thiên Cương trận kỳ của ta.” Kiều Hưng nói xong thì giao Thiên Cương trận kỳ lại cho Lam Tiểu Bố.
Lam Tiểu Bố vui mừng nói, “Tốt, rất tốt, lần này ngươi đã lập đại công cho Ngũ Vũ Tiên giới.”
“Đều là may mắn, không ngờ tên Tấn Ly kia lại lấy lá trận kỳ cuối cùng kia trao đổi với chúng ta. Ta đoán có lẽ hắn kiêng kị Ngũ Vũ Tiên giới chúng ta.” Kiều Hưng cười cười nói.
“Ngũ Vũ Vương, chuyện này là chúng ta không đúng, chúng ta cáo từ trước.” Hai tên tiên vương này đều nơm nớp lo sợ nói. Còn chuyện lập tức lấy pháp bảo phi hành ra rời đi, bọn họ không dám.
“KHông phát cáu à, cũng không phải là không thể, lấy đồ ra bồi thường đi, nếu không thì xuống địa ngục đi.” Lam Tiểu Bố cười ha ha.
Hai tên tiên vương này biết Lam Tiểu Bố đáng sợ thế nào, đây chính là nhân vật có thể giết tiên đế như giết gà, giết tiên vương bọn hắn thì càng dễ dàng như giẫm chết một con kiến. Trước đó không nỡ lấy đồ tốt ra để trao đổi Thiên Cương trận kỳ, bây giờ vì giữ lại cái mạng nhỏ của mình, hai người này đâu còn dám có chút do dự nào, đều đưa ra một chiếc nhẫn, lấy phần lớn đồ tốt bỏ vào trong nhẫn.
Lam Tiểu Bố nắm lấy chiến nhẫn, dùng thần niệm kiểm tra một chút, rồi mới lên tiếng, “Cút đi, Bố gia tha lỗi các ngươi nuốt lời một lần.”
“Vâng vâng…” Hai người này còn chưa phân rõ phương hướng đã kích phát phi thuyền, chỉ trong nháy mắt đã biến mất tăm.
“Tiên Quân…”
Lam Tiểu Bố xua tay cắt ngang lời Kiều Hưng nói, “Gọi ta là sư huynh đi, chùng ta đều là cảnh giới tiên vương, hơn nữa đều ra sức vì Ngũ Vũ Tiên giới.”
Kiều Hưng gật gật đầu, “Tiểu Bố sư huynh, ngươi tới chậm một bước rồi. Trong hẻm núi kia có Uẩn Thần Quả, nghe đồn có thể luyện chế thần đan. Chỉ cần là cảnh giới tiên đế viên mãn, dựa vào thần đan là có thể xé rách tiên giới, tiến vào vị diện có tầng thứ cao hơn. Đáng tiếc thực lực của ta thấp, không cướp được cái nào.”
“Tinh cầu kia ta vừa đi qua rồi, hình như là một tinh cầu bỏ hoang mà, làm sao có thể xuất hiện loại tiên quả đỉnh cấp như Uẩn Thần Quả được?” Lam Tiểu Bố vô cùng khó hiẻu hỏi.
Hắn thật sự rất khó hiểu, tinh cầu kia quả thật không có chút sự sống nào, cho dù dược viên đã bị giẫm đạp vô cùng hỗn loạn, cũng không có chút nguyên khí nào.
Kiều Hưng thở dài, “Không phải, mặc dù tinh cầu kia không có chút sự sống nào, nhưng trong đó có một cái đại trận, trong đại trận này chính là Uẩn Thần Quả. Đại trận này rất mạnh, mấy trăm tiên vương chúng ta đánh cả mấy tháng mới mở được cái đại trận kia ra. Sau khi đại trận mở ta, bên trong có ít nhất là mấy trăm Uẩn Thần Quả. Đám người cùng nhau xông lên, tu vi của ta hơi thấp, mặc dù cướp được một quả Uẩn Thần Quả, kết quả còn bị người khác cướp đi. Sớm biết thế ta cũng không cần đi công kích cái đại trận kia, bỏ sức lực công cốc.
Sau này ta không còn dám cướp nữa, mà là đứng một bên quan sát. Ta tận mắt nhìn thấy một người tu sĩ chẳng những không cướp đoạt Uẩn Thần Quả, mà đến một góc của đại trận thu thập thứ gì đó. Thần niệm ta quét đến chỗ đó, thấy có một loại mảnh vỡ tinh thạch, tựa như tiên tinh. Sau khi tu sĩ kia thu thập mấy mảnh vỡ ấy xong, hơi thở đạo vận trong dược viên lập tức biến mất. Sau đó ta suy đoán, sở dĩ Uẩn Thần Quả có thể trưởng thành, nhất định có liên quan đến tinh thạch mà tên tu sĩ kia đã thu thập.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận