Khí Vũ Trụ

Chương 880: Lựa chọn của Già Quân Không.

Lạc Thải Tư gật đầu, Côn Khư Hải nàng biết khá rõ. Bất kỳ ở nơi nào, chỉ cần có người muốn ra tay thì có thể không cần lý do mà ra tay, đây chính là nơi mạnh được yếu thua. Nói một cách khác, người ta nhìn ngươi không vừa mắt, hoặc nhìn trúng một thứ nào đó trên người ngươi, đều có thể ra tay giết ngươi.
“Đi thôi, chúng ta đến Côn Khư tiên thị, sau đó từ Côn Khư tiên thị dùng truyền tống trận đến Lượng gia.” Già Quân Không nói.
Theo Già Quân Không, Lam Tiểu Bố có thể tiêu diệt được cả Tịch Thần cốc, vậy đối phó với Lượng gia hoàn toàn không cần tốn sức.
Đông đảo trưởng lão ở Lượng gia cho rằng Lam Tiểu Bố nói mình diệt đi Tịch Thần cốc là đang phô trương thanh thế, nhưng Già Quân Không lại không cho là như thế. Bởi vì hắn đã từng đối mặt với Lam Tiểu Bố, khi đứng bên cạnh Lam Tiểu Bố, hắn rõ ràng cảm nhận được sự uy hiếp nguy hiểm đến tính mạng.
Già Quân Không ở Côn Tiền đảo nhiều năm như vậy, kinh nghiệm sinh tồn vô cùng phong phú, hắn biết trực giác của mình sẽ không sai. Lam Tiểu Bố không ra tay, nhưng khi đứng trước mặt hắn vẫn khiến hắn có cảm giác đe dọa đến tính mạng như có một cường giả Bán Thần đứng trước mặt mình, vậy cho thấy rõ Lam Tiểu Bố có thực lực có thể dễ dàng nghiền ép hắn.
Pháp bảo phi hành của Già Quân Không có tốc độ rất nhanh, cộng thêm kinh nghiệm lão luyện của Già Quân Không, sau khi pháp bảo phi hành xông vào trong Côn Khư Hải, cuối cùng lách qua vòng xoáy trên mặt biển, còn một số vị trí không gian sai số trên mặt biển. Một đường đi tới, trừ bị sóng biển cuốn lấy mấy lần ra thì không gặp phải nguy hiểm gì lớn.
Hơn hai tháng sau, pháp bảo phi hành của Già Quân Không ngừng lại, hắn nhìn thấy một gốc tử Mạch Tiên Quả.
Nói thật thì hắn nhìn thấy trên một đảo san hô đá ngầm có hai tên tu sĩ đang đối đầu, hơn nữa hai tên tu sĩ này giằng co với nhau, là vì trên đảo san hô đá ngầm này xuất hiện một gốc Tử Mạch Tiên Quả.
Tử Mạch Tiên Quả là loại tiên linh thảo đỉnh cấp có giá trị không thể nào đo lường được, đây là một tiên linh thảo cấp chín, có thể mở rộng kinh mạch tu sĩ, chữa trị kinh mạch bị đứt gãy và vỡ đan điền . Loại tiên linh thảo này đối với bất kỳ tu sĩ nào cũng đều là bảo bối vô giá.
Tử Mạch Tiên Quả cũng sẽ không vì nơi này thường xuyên có người lui tới mà không xuất hiện, loại tiên quả này xuất hiện không có bất cứ dấu hiệu nào. Bởi vì Tử Mạch Tiên Quả vẫn luốn sinh trưởng trong hư không, khi sinh trưởng trong hư không, cho dù ngươi có đi ngang qua Tử Mạch Tiên Quả thì ngươi cũng không thể nhận ra được. Chỉ có khi Tử Mạch Tiên Quả sắp chín, mới có thể rơi xuống đất, lúc này mới có thể phát hiện ra.
Hai người đang giằng co kia đều là tiên vương, đối với Già Quân Không mà nói, tiên vương là sự tồn tại như sâu kiến, hắn có thể tiện tay bóp chết.
Già Quân Không dừng phi thuyền của mình trên hòn đảo san hô đá ngầm này, hai tên tiên vương kia nhìn thấy Già Quân Không đến, một người trong đó không chút do dự lấy một lá trận kỳ ra ném xuống.
Già Quân Không là đảo chủ một phương, đương nhiên không phải không biết chút gì về trận đạo, hắn nhìn thấy tiên vương này bố trí trận kỳ, lập tức biết đây là trận kỳ kích phát giám sát trận.
Thần niệm của hắn quét qua, quả nhiên nơi này có một cái trận bàn giám sát, trận kỳ này ném ra đã kích phát trận bàn giám sát, nói cách khác tình huống ở đây đã bị người biết đến.
“Tử Hách kính chào tiền bối.” Tiên vương bố trí trận kỳ chủ động cúi người hành lễ với Già Quân Không.
Tên tiên vương còn lại cũng nhanh chóng khom người hành lễ, “Lư Câu Thịnh kính chào tiền bối.”
Sắc mặt Già Quân Không có chút khó coi, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm tên tiên vương đã bố trí trận kỳ kia, “Vừa rồi ngươi có ý gì?”
Tiên vương bố trí trận kỳ lập tức nói, “Ta đến từ Lượng gia Côn Khư Hải đến đây nhận nhiệm vụ, bởi vì phát hiện ở đây có một gốc Tử Mạch Tiên Quả, hơn nữa Tử Mạch Tiên Quả này còn chưa hoàn toàn chín, cho nên đã bố trí một cái trận bàn giám sát ở đây. Vừa chờ đợi Tử Mạch Tiên Quả này chín, vừa chờ người của Lượng gia đến lấy. Tên Lư Câu Thịnh này đến sau, ta đã bố trí trận bàn giám sát ở đây cả rồi, hắn còn muốn cướp Tử Mạch Tiên Quả.”
Chỉ mấy câu, Già Quân Không đã hiểu ra.
Tử Hách quả thật là đã nhìn thấy một gốc Tử Mạch Tiên Quả, nhưng mà Tử Hách không định dâng lên cho Lượng gia, nhưng vì để phòng ngừa bất trắc, cho nên đã bố trí trận bàn giám sát gần đó. Cái trận bàn giám sát này một khi kích phát, nhất định người của Lượng gia có thể nhìn thấy, nếu không thì hắn bố trí cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Chỉ cần có nhân vật uy hiếp được hắn, Tử Hách sẽ kích phát trận pháp ngay, nói cho Lượng gia biết ở đây có Tử Mạch Tiên Quả, bán cho Lượng gia một ân tình. Nếu như không có người nào đến, chờ Tử Mạch Tiên Quả chín rồi, hắn sẽ trực tiếp ngắt đi.
Tử Mạch Tiên Quả còn chưa chín, Lư Câu Thịnh đã phát hiện ra, tu vi của Lư Câu Thịnh không thể nào áp chế được Tử Hách, cho nên Tử Hách không định kích phát trận bàn giám sát để người Lượng gia biết chuyện này. Già Quân Không đến, khiến Tử Hách hoàn toàn mất đi khả năng độc chiếm Tử Mạch Tiên Quả, cho nên hắn dứt khoát bỏ Tử Mạch Tiên Quả này cho Lượng gia, từ đó giành được ít chỗ tốt.
Đương nhiên, Tử Hách cũng vì bảo vệ tính mạng nhiều hơn. Hắn cũng không tin một tiên đế sau khi cướp đi Tử Mạch Tiên Quả của hắn sẽ giữ lại cái mạng nhỏ của hắn. Đừng nói là Côn Khư Hải, cho dù là ở nơi khác cũng tuyệt đối không thể.
Trong lòng Già Quân Không cười lạnh, nếu như là ở chỗ khác thì hắn còn sẽ kiêng kị một chút. Nhưng Lượng gia, hắn thật sự không thèm để ý. Hắn có thể khẳng định, chỉ cần Lam Tiểu Bố tìm đến Lượng gia, nhất định sẽ diệt cả Lượng gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận