Khí Vũ Trụ

Chương 135: Tẩy Thai trì

“Lạch cạch…” Hai miếng ngọc giản khác rơi xuống đất, sau đó thanh âm của khí linh cũng vang lên: “Trong hai ngọc giản này có một cái có nền tảng của đạo thuật, cái còn lại là nền tảng trận pháp. Một người tu tiên mà không biết đạo thuật và trận pháp thì thật đáng thương, ta giữ lại cũng vô dụng, ngươi có Thần Niệm thì có thể tu luyện đạo thuật và trận pháp, vậy ngươi cứ cầm hai miếng ngọc giản này đi. Lúc đo thì tới đại điện Hồng Vân tông nhìn qua một chút, ở đại điện có một bảng mây đỏ, trong đám mây đỏ đó có một ít mây đen, ngươi kéo giúp ta đám mây đen đó lẩn vào trong mây đỏ, từ này về sau Hồng Vân tông phong bế tông môn.”
“Tiền bối an tâm, vãn bối nhất định có thể làm được.” Lam Tiểu Bố vội vàng thu hai miếng ngọc giản kia lại, cảm kích nói.
Lam Tiểu Bố nói xong định rời đi thì lại nghe thấy thanh âm của khí linh kia vang lên tiếp: “Hồng Vân tông là tông chủ khai tông tưởng niệm lão tổ và vì lão tổ báo thù mà kiến lập ra tông môn, chỉ là thực lực của tông môn quá yếu mà thôi. Tương lai nếu ngươi có gặp đệ tử của Hồng Vân tông, nếu có đủ năng lực thì xin ngươi tương trợ một chút.”
Không lẽ người này là lão tổ Hồng Vân? Lời như này hình như có chút không hợp lẽ thường cho lắm.
“Vãn bối nhất định sẽ ghi nhớ, vãn bối cáo từ.” Lam Tiểu Bố lại cúi người hành lễ tiếp, sau đó xoay người rời khỏi Hồng Vân tông.
Từ góc độ nào đó mà nói thì khí linh này cũng coi như sư phụ của hắn. Nếu không có khí linh này thì hắn vẫn chỉ dậm chân ở cảnh giới Tiên Thiên Trúc Cơ mà thôi.
Đám mây đỏ trong miệng khí linh kia Lam Tiểu Bố dĩ nhiên là biết, hắn quay lại đại điện, leo lên gần đám mây đỏ quả nhiên nhìn thấy mấy đám mây đen. Lam Tiểu Bố đè mấy đám mây đen kia xuống, sau đó cảm nhận được toàn bộ tông môn đều đang rung động.
Nơi này hệt như sắp xảy ra động đất vậy, Lam Tiểu Bố không dám trì hoãn nữa, dùng tốc độ nhanh nhất dẫn theo Cổ Đạo vọt ra khỏi Hồng Vân tông.
Đứng bên ngoài Hồng Vân tông, Lam Tiểu Bố nhìn thấy rõ bốn phía Hồng Vân tông đang bị làn sương trắng lượn lờ vây quanh, sau đó là những dãy núi ầm ầm bị ẩn giấu, vô số thực vật xanh đang bao trùm lên đống kiến trúc loang lổ dấu vết thời gian chậm rãi biến mất trước làn sương mờ bao phủ.
Khoảng nửa tiếng sau, toàn bộ Hồng Vân tông biến mất hoàn toàn. Trước mặt hắn chỉ còn một ít cây cối hoang dã bình thường mà thôi.
Lam Tiểu Bố thầm nói bản lĩnh của người tu tiên thật sự khiến người xem cảm thấy thế là quá đủ rồi, chỉ một trận pháp là có thể khiến toàn bộ tông môn to lớn ấn giấu mất.
Nhưng hắn chỉ cảm khái một lúc thì vội vàng lấy Côn Luân ra, hắn muốn lái Côn Luân đi tìm Tẩy Thai trì.
Hơn bốn mươi nghìn dặm đối với Côn Luân mà nói thì không xa, Lam Tiểu Bố muốn vừa đi vừa tìm Tẩy Thai trì nên mới tốn nhiều thời gian hơn một chút.
Vốn dĩ Lam Tiểu Bố cho rằng Tẩy Thai trì khá là khó tìm, nhưng khiến hắn không ngờ là đoạn đường cách Tẩy Thai trì khoảng còn mười dặm thì hắn đã nhìn thấy. Xác thực mà nói là nhìn thấy trên màn hình lớn của Côn Luân.
Phía dưới Côn Luân xuất hiện khung cảnh bị sương mù màu đỏ mờ mịt lượn quanh, Côn Luân đi vòng một vòng, chỉ có chỗ này có khả năng lớn nhất có Tẩy Thai trì mà thôi.
Dừng Côn Luân, Lam Tiểu Bố mang theo Cổ Đạo đi tới bên cạnh nơi tập trung sương mù màu đỏ. Khi Thần Niệm của Lam Tiểu Bố thấm vào trong lớp sương mù màu đỏ kia, hắn liền biết đây chính là Tẩy Thai trì mà khí linh đã nói. Trong màn sương mù màu đỏ hàm chứa thứ tương tự như nguyên khí, dường như ngay cả Thần Niệm của hắn cũng có thể tẩy được.
Ở bên cạnh ao có một gốc cây ăn quả, trên cây ăn quả là mấy chục quả trái cây có màu xám tro, những quả trái cây này quả nào quả nầy đều nhỏ bằng một nắm đấm của đứa bé sơ sinh.
Cây ăn quả mọc cạnh Tẩy Thai trì chắc hẳn phải rất phi phàm đúng không? Lam Tiểu Bố lập tức hái hết mấy chục quả xám tro ném vào trong nhẫn trữ vật.
“Cổ Đạo, ta muốn vào Tẩy Thai trì tu luyện, ngươi chờ ở cạnh đây.” Sau khi Lam Tiểu Bố hái hết trái rồi mới cẩn thận đi men theo bờ ai tiến vào trong ao ngâm người.
Dưới màn sương mù màu đỏ là dòng nước cũng màu đỏ theo, thoạt nhìn như một cái ao toàn máu vậy. Lam Tiểu Bố vừa bước chân vào thì cảm thấy hệt như có từng đợt kim đâm vào tận xương tủy, nỗi đau mãnh liệt truyền tới đại não.
Nếu như Lam Tiểu Bố chưa từng trải qua cảm giác xé rách linh hồn thì hắn nhất định sẽ nhanh chóng đứng dậy. Nhưng sau khi trải qua nỗi đau khủng khiếp khi bị xé rách linh hồn, dù ao nước này có đáng sợ thế nào đi chăng nữa cũng không đủ để khiến Lam Tiểu Bố không chịu được.
Khi Lam Tiểu Bố vận chuyển Dịch Cân Kinh để tu luyện, hắn cảm thấy nỗi đau sâu tận xương tủy vừa rồi biến thành những dòng nước nhỏ di chuyển trong kinh mạc, sau đso thấm vào mỗi một lỗ chân lông trên toàn cơ thể của hắn.
Khi cảm giác đau đớn như kim đâm biến mất, thế vào đso là cảm giác ấm áp thoải mái lan tràn toàn thân khiến Lam Tiểu Bố cảm thấy từng tế bào của hắn trở nên lâng lâng.
Lam Tiểu Bố nhanh chóng đắm chìm hoàn toàn vào trong tu luyện, thậm chí hắn không phát hiện bản thân đã chậm rãi di chuyển tới giữa ao, cuối cùng cả người chìm sâu hoàn toàn trong dòng nước. Dù cả người đã bị chìm trong dòng nước nhưng Lam Tiểu Bố lại không hề cảm thấy khó thở chút nào.
Khi cơ thể của Lam Tiểu Bố chạm xuống đáy ao, thân thể của hắn tiết ra vô số chất bẩn màu đen, những chất dơ bẩn đó bị từng làn nước trong ao cọ rửa sạch sẽ, sau đó chất bẩn lại tiếp tục rỉ ra từ lỗ chân lông.
Nước màu đỏ trong ao chậm rãi rút đi, Cổ Đạo thấy Lam Tiểu Bố mãi không trồi lên liền đứng trên bờ kêu mấy tiếng. Thấy chủ nhân vẫn không có tin tức, nó lập tức vọt vào trong ao.
Nỗi đau nhói lập tức bao phủ lấy cả cơ thể Cổ Đạo, Cổ Đạo chưa từng tu luyện công pháp nào nên nó lập tức bị đau tới mức kêu gào. Chỉ là Cổ Đạo càng gào to thì nó lại càng yếu đi, chậm rãi trầm xuống đáy ao.
Khi Cổ Đạo chìm xuống ai, nó đột nhiên giãy giụa càng lợi hại hơn muốn xông lên. Chỉ là nó chỉ giãy giụa phí công mà thôi, nước ao màu đỏ tựa như những sợi tơ tằm bao vây khiến Cổ Đạo không thể nào tránh thoát được.
Lam Tiểu Bố vẫn đang chăm chú vận chuyển Dịch Cân Kinh, không chú ý tới tình huống của Cổ Đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận