Khí Vũ Trụ

Chương 1947 - Tự ta tiến vào.

“Bị vòng xoáy Vĩnh Dạ cuốn vào sao?” Một giọng nói vang lên, trong phạm vi thần niệm của Lam Tiểu Bố xuất hiện một tu sĩ mặc lân giáp, chỉ là trong chốc lát, người tu sĩ mặc lân giáp này đã xuất hiện bên cạnh Lam Tiểu Bố, vươn tay ra định bắt Lam Tiểu Bố lại.
Lam Tiểu Bố có chút sững người, đây là xem thường hắn tới mức nào chứ? Chỉ một Hợp Thần cảnh nho nhỏ mà cũng dám dùng thủ ấn bắt hắn?
Nhưng mà Lam Tiểu Bố lập tức hiểu ra, gia hỏa này cho rằng thần niệm và thần nguyên của hắn đã bị Vĩnh Dạ Lan cắn nuốt hết, sau đó tu vi cũng bị áp chế cả rồi.
Lam Tiểu Bố không hề phản kháng, mặc cho tên Hợp Thần cảnh này bắt hắn đi.
Khắp nơi ở đây đều là cấm chế, mặc dù Lam Tiểu Bố không nắm chắc có thể gỡ bỏ hết toàn bộ cấm chế ở đây đi, nhưng hắn không nắm chắc rằng trước khi tìm được Luân Hồi Thánh Nhân, Luân Hồi Thánh Nhân vẫn còn sống. Dù sao thì theo lời Phiến Bất Ngang, Vĩnh Dạ Thánh Nhân này chính là một cường giả đến gần với vĩnh sinh.
Người này sau khi bắt lấy hắn, nói không chừng sẽ nhốt hắn và Luân Hồi Thánh Nhân lại cùng một chỗ.
Đối với chuyện Lam Tiểu Bố xâm nhập vào tinh cầu bên dưới Vĩnh Dạ Lan, sau đó bị người bắt đi, không có ai để ý. Hoặc là loại chuyện này, đã xảy ra rất nhiều lần rồi. Nửa nén hương sau, Lam Tiểu Bố bị ném vào trong một vòng xoáy lỗ đen. Người bắt hắn thậm chí còn không hạ cấm chế trên người hắn, có thể thấy được yên tâm về nơi này như thế nào.
Thần niệm của Lam Tiểu Bố quét qua, cái vòng xoáy lỗ đen này là do trận pháp tạo dựng ra, mà điểm cuối của vòng xoáy này chính là một cái sa lao.
Lam Tiểu Bố đã chứng đạo quy tắc, hắc còn chưa chạm đến đất cát ở nơi này, đã cảm nhận trong đất cát nơi này đều là quy tắc trói buộc và quy tắc cắn nuốt, chỉ cần phải rơi xuống đó, cả người sẽ không ngừng sụt lún xuống dưới. Sau đó máu thịt và sinh cơ sẽ không ngừng bị cát đã cắn nuốt hết, không thể nào rời đi được.
Trên thực tế thì cũng là như vậy, Lam Tiểu Bố nhìn thấy trên đất cát này có ít nhất là mười người đang bị nhốt, có những người còn nghiêm trọng đến mức cát đá đã bao phủ đến mắt. Thần niệm Lam Tiểu Bố thẩm thấy vào bên dưới cát đá này, quả nhiên nhìn thấy có rất nhiều xương cốt. Có thể thấy được, chỉ cần bị cát đá cắn nuốt hết, sẽ bị vẫn lạc. Sau đó máu thịt của tu sĩ bị vẫn lạc sẽ phân tán tẩm bộ vào trong cái sa lao này.
Hắn không đoán sai, Luân Hồi Thánh Nhân quả thật bị nhốt ở trong cát đá. Cát đá đã bao trùm đến ngực Luân Hồi Thánh Nhân, có thể thấy được không bao lâu nữa, hắn ta cũng sẽ bị cát đá cắn nuốt hết.
“Đạo Quân, ngươi…” Nhìn thấy Lam Tiểu Bố rơi xuống, ánh mắt Luân Hồi Thánh Nhân lóe lên tia tuyệt vọng.
Người duy nhất hắn ta trông cậy vào chính là Lam Tiểu Bố, không ngờ bởi vì mình phát một đạo tin tức ra ngoài, lại kéo theo cả Lam Tiểu Bố vào trong này. Trên thực tế Lam Tiểu Bố có vẫn lạc hay không thì hắn ta cũng không quan tâm nhiều lắm, chuyện hắn ta quan tâm là, một khi Lam Tiểu Bố vẫn lạc, hắn ta không còn sinh cơ, sẽ không còn người thứ hai đến đây cứu hắn ta nữa. Vẫn lạc ở nơi này, đến tàn hồn cũng không thoát được, có thể nói là thần hồn câu diệt. Luân Hồi Thánh Nhân hắn ta cho dù có trùng sinh, cũng là chuyện rất rất nhiều năm tháng sau đó. Hơn nữa sau khi bị nhốt ở nơi này Luân Hồi Thánh Nhân mơ hồ cảm nhận được, một khi hắn ta vẫn lạc, hắn ta sẽ không còn cơ hội sống lại nữa.
Vừa nghĩ như vậy, Luân Hồi Thánh Nhân mới tỉnh ngộ ra, cảm thấy chính mình tu đạo cho đến ngày hôm nay, vậy mà không tìm được một bằng hữu tốt để giúp đỡ, đây là vì hắn ta làm người quá thất bại hay sao?
Nghĩ đến chính mình, Luân Hồi Thánh Nhân thở một hơi dài, hắn ta cũng biết đó là do hắn ta làm người quá thất bại.
Lam Tiểu Bố dù sao cũng vì hắn ta mới bị nhốt vào trong này, mà hắn ta lại chẳng để ý đến sinh tử của Lam Tiểu Bố chút nào cả, chỉ để ý đến chuyện sau khi Lam Tiểu Bố vẫn lạc rồi, sẽ không còn người nào đến cứu hắn ta, đây không phải là thất bại thì cái gì mới là thất bại?
“Thật xin lỗi, là ta hại ngươi.” Luân Hồi Thánh Nhân cuối cùng cũng phát hiện ra lương tâm mình, thở dài nói.
Lam Tiểu Bố lại đi đến trước mặt Luân Hồi Thánh Nhân, “Nói đi, làm sao lại luân lạc đến mức này? Mõi lần gặp ngươi không phải là đang chạy trốn thì cũng là đang cầu cứu? Người ta đều đang tiến bộ trên con đường tu đạo, ngươi thì lại chẳng chút lý tưởng về tu đạo là sao?”
“Ai, cái này một lời khó mà nói hết được…” Luân Hồi Thánh Nhân chỉ mới nói mấy chữ, đã mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lam Tiểu Bố, “Ngươi…”
Chẳng những là Luân Hồi Thánh Nhân, mà tất cả mọi người trong sa lao đều nhìn chằm chằm Lam Tiểu Bố, ai ai cũng có bộ dáng không thể nào tin được. Đây là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy có người đi lại trong Vĩnh Dạ Sa Lao, sau khi rơi vào Vĩnh Dạ Sa Lao, cho dù rơi xuống vị trí nào, sẽ vĩnh viễn bị cầm chân ở vị trí đó, mãi cho đến khi có người kéo đi thẩm vấn hoặc là vẫn lạc. Còn di chuyển, ha ha, nằm mơ đi. Di chuyển thì có thể di chuyển được, nhưng đó không phải là do chính ngươi, mà là do sa lao không ngừng kéo ngươi lún xuống dưới. Chờ cát còn chưa phủ quá đỉnh đầu, chính là khi vẫn lạc.
Luân Hồi Thánh Nhân cuối cùng cũng tỉnh táo lại, “Ngươi vào bằng cách nào? Làm sao có thể đi lại trong Vĩnh Dạ Sa Lao?”
“Tự ta vào trong này.” Lam Tiểu Bố tức giận trả lời, sau đó vung tay kéo Luân Hồi Thánh Nhân từ trong cát đá lên. Sau khi Luân Hồi Thánh Nhân đứng phía trên cát đá, phát hiện cấm chế trên người mình đã biến mất, tu vi cũng đang nhanh chóng khôi phục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận