Khí Vũ Trụ

Chương 593: Thú triều. (2)

Giác âm ra, quét đi hết tất cả si mị võng lượng, dưới Thất âm Kích, không còn gì cả.
Đây mới là Giác âm Sát mà hắn cần!
Đạo vận quanh người Lam Tiểu Bố chậm rãi cuốn lên, tựa như trong không gian đột nhiên có thêm một luồng lực lượng khác, loại lực lượng này có thể khiến mọi thứ trong không gian này hóa thành hư vô, biến mất hoàn toàn.
Thất âm Kích lại cuốn lên một lần nữa, khác với kích mang cuốn đi hết tất cả sát ý trong không gian trước đó, lần này sát ý của Thất âm Kích hóa thành sát thế phủ trời ngập đất đánh ra ngoài.
Sát thế đánh ra càng lúc càng mạnh, cuối cùng biến thành âm mang vô cùng vô tận xé rách tất cả những gì tồn tại trong không gian.
Đạo vận Thất âm Kích đi theo âm mang sát thế này càng ngày càng rõ ràng hơn, cuối cùng ngưng luyện ra một đạo âm.
“Giác âm Sát phạt lên, vạn lý phong hào huyết tương y. Trời cao không thôi, ta kích ra lúc vạn thanh sát!”
Oanh! Cái đầm lầy rộng vạn dặm kia lập tức hóa thành đồng bằng sau một kích này, tất cả sinh mệnh đều tiêu tán trong thiên âm sát phạt này.
Lam Tiểu Bố cầm kích đứng thẳng, trong lòng bình tĩnh không gì sánh được. Nếu như là trước đó, hắn mà lĩnh ngộ được một chiêu Giác âm Sát này, hắn cũng không dám tùy tiện ra tay. Một kích này mà đánh ra, đạo vận sát phạt của Giác âm Sát sẽ khiến tất cả bị giết hết. Loại đại sát chiêu này, dùng sẽ gây ra hậu quả lớn. Nhưng mà bây giờ, trường kích của Lam Tiểu Bố chỉ giết người đáng chết.
Thần niệm và tiên truyên đều trở nên mệt mỏi, Lam Tiểu Bố biết rõ, đây chỉ là thử nghiệm mà thôi, hơn nữa vừa rồi hắn mới bước vào Đại La Kim Tiên, thực lực còn mạnh hơn trước rất nhiều. Nếu như không phải thử nghiệm, thật sự có thể giết được cả đám người trong diện tích này, thế thì hắn sẽ còn yếu hơn bây giờ nhiều.
Thở ra một hơi, Lam Tiểu Bố cất Thất âm Kích đi, bây giờ có thể ra ngoài rồi.
Cho dù có bị phát hiện, chỉ cần hắn có Giác âm Sát, cũng có thể đột phá vòng vây mà chạy trốn.

Lam Tiểu Bố huyễn hóa thành một tán tu có gương mặt phổ thông đi ra khỏi Ô Cốt chiểu trạch, cầm đi nhiều bảo vật của hạng nhất như vậy, phải khiêm tốn một chút.
Vừa ra khỏi Ô Cốt chiểu trạch, Lam Tiểu Bố có chút bần thần. Ô Đào Lâm Mạch xảy ra chuyện gì thế này? Trước đó khi hắn đi vào, xung quanh là một dãy núi dài xanh ngắt. Bây giờ khắp nơi đều là khe rãnh, thần niệm tràn ra, xung quanh mấy chục vạn dạm đều là vết tích chiến đấu.
Xương cốt của tu sĩ và mảnh vỡ pháp bảo ở khắp nơi, nhìn thấy mà giật cả mình.
Không đợi Lam Tiểu Bố tìm đúng phương hướng, ở nơi xa đã có âm thanh sát phạt và tiếng thú gào rống truyền đến, Lam Tiểu Bố trốn đi, dùng thần niệm quan sát, sau đó sợ ngây người.
Mấy chục vạn yêu thú đang đánh nhau với vô số tu sĩ, không ngừng có tu sĩ bị giết, cũng không ngừng có yêu thú bị giết. Ánh sáng đạo vận từ thần thông và pháp bảo bay tứ tung trong không gian kèm theo máu tanh, cho dù là tu sĩ hay yêu thú, giờ phút này đều giống như điên rồi.
Một tên tu sĩ Đại Ất Tiên thoát ra khỏi vòng chiến, bị hai yêu thú cấp bốn truy sát chạy về hướng Lam Tiểu Bố đang trốn, Thất âm Kích của Lam Tiểu Bố vung lên, hai con yêu thú đang đuổi theo kia còn chưa kịp hừ một tiếng đã bị trường kích của Lam Tiểu Bố giết chết.
Tu sĩ Đại Ất Tiên kia máu me đầy người, vội vàng thở dốc một chút rồi hành tiên thủ lễ với Lam Tiểu Bố, “Đa tạ tiền bối đã cứu giúp.”
Trong lòng hắn thì đang cảm thấy rất khó hiểu, tất cả mọi người ở đây đều toàn thân đẫm máu, tại sao vị tiền bối trước mắt này không dính một giọt máu nào? Không có máu cũng là chuyện bình thường, nhưng mà phải ở hậu phương. Nơi này đã là phía trước tiền tuyến. Trên thực tế, vừa rồi hắn bị yêu thú truy sát đến đây đã chuẩn bị tốt sẽ vẫn lạc rồi.
“Không cần khách sáo, đây là thú triều xảy ra sao?”Lam Tiểu Bố hỏi một câu.
Tu sĩ Đại Ất Tiên này ngây người, lập tức hiểu ra chắc hẳn Lam Tiểu Bố là người mới đến đây, vội vàng nói, “Đúng vậy, thú triều xảy ra sắp hai năm rồi.”
Lam Tiểu Bố nghe thấy vậy, trong lòng lập tức hiểu ra. Xem ra cái bẫy mà hắn bày ra lúc trước chỉ muốn để hại gia hỏa đuổi theo phần thưởng của hắn kia một chút, nhưng không ngờ lại dẫn đến trận thú triều lớn như vậy.
Ngay khi Lam Tiểu Bố đang nghĩ đến chuyện thú triều này xảy ra như thế nào, một tiếng rống dài bén nhọn của yêu thú vang lên, vô số yêu thú kia tựa như thủy triều, gào thét lên rồi rút đi, biến mất bên trong Ô Đào Lâm Mạch mênh mông. Mà hắn và tu sĩ vừa chiến đầu với yêu thú kia không lập tức rút đi, một đội quân tu sĩ đang chuẩn bị đối phó với đợt yêu thú tiếp theo, người còn lại thì nhanh chóng dọn dẹp xác yêu thú đã chết đi.
Xem ra tu sĩ nhân loại vẫn chiếm một chút ưu thế, nếu không thì sẽ không như vậy.
“Thú triều này xảy ra như thế nào vậy?” Lam Tiểu Bố tiếp tục hỏi.
Tu sĩ Đại Ất Tiên này nhanh chóng trả lời, “Chuyện thi đấu đan dược Ma Huyền Tiên Vực hai năm trước, tiền bối đã nghe nói đến chứ?”
“Thi đấu đan dược? Ta chưa từng nghe nói đến, ngươi nói cho ta nghe xem. A, ta vừa mới bế quan ngàn năm mới ra ngoài, cho nên có rất nhiều chuyện không biết rõ.” Lam Tiểu Bố đáp.
Thừa nhận mình biết chuyện thi đấu đan dược nhưng lại không biết chuyện thú triều xảy ra thì không thích hợp lắm, Lam Tiểu Bố dứt khoát nói không biết cả hai.
Tu sĩ Đại Ất Tiên giải thích, “Hai năm trước ở Ma Huyền Tiên Vực xuất hiện một tiên đan sư thiên tài, hắn lấy được hạng nhất trong cuộc thi đấu đan dược Ma Huyền Tiên Vực, thành tích vô cùng tốt. Không chỉ như vậy, hắn còn tạo dựng ra Vô Căn Tuyết Vụ Đan, loại đan dược này có thể loại bỏ đan độc, mang lại tin mừng cho vô số tu sĩ. Chỉ là ban thưởng của lần thi đấu này quá phong phú, thậm chí có rất nhiều người nhòm ngó đến phần thưởng của hạng nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận