Khí Vũ Trụ

Chương 1818 - Lam Thanh vào đại lao (2)

Lam Dĩ lắc đầu, “Không phải, thật ra Lam Thanh đã giải quyết xong xuôi mọi chuyện, chưa đến một canh giờ, hắn đã tống toàn bộ người nhà Lễ quản sự vào đại lao, đồng thời lấy hết đồ mà Lễ quản sự đã cầm đi về. Sau khi hắn trở về, ta cảm thấy chuyện hắn làm vừa nhanh lại ổn, dứt khoát dựa theo lời ngươi nói, để hắn làm quản sự Lam phủ. Có lẽ là Lam Thanh làm việc quá sốt ruột, sau khi làm quản sự rồi thì lập tức đến phường thị gia nô, hắn chuẩn bị mua thêm mấy nô bộc về phủ, sau đó hắn ở trong phường thị nhìn thấy Tô Sầm…”
“Tô Sầm ở phường thị gia nô?” Lam Tiểu Bố giật mình, lập tức hỏi lại.
Lam Dĩ gật đầu, “Đúng vậy, Lam Thanh muốn mua Tô Sầm về một lần nữa, không ngờ Tô Sầm lại bị một tên gọi là Thiết Nhiễm nhìn trúng, cưỡng ép tăng giá lên gấp mười mà mua đi. Lam Thanh không đồng ý, hắn còn nói là mình mua trước, kết quả bị Thiết Nhiễm đánh còn chưa nói, còn bị tống vào đại lao, nói là hắn can thiệp vào chuyện tự do mua bán ở phường thị.”
“Còn Tô Sầm thì ở đâu?” Lam Tiểu Bố hỏi.
Lam Thanh bị tống vào đại lao trong thời gian ngắn sẽ không có nguy hiểm, hắn lo lắng chính là Tô Sầm.
“Thiết Nhiễm kia cũng không phải là người của Điềm Nguyên thành, đã dẫn theo Tô Sầm rời khỏi Điềm Nguyên thành rồi, ta đoán chắc hẳn vừa rời khỏi thành không xa…” Lời Lam Dĩ còn chưa dứt, đã cảm thấy bên người thoảng qua một làn gió nhẹ, sau đó hắn ta phát hiện Lam Tiểu Bố trước mặt đã sớm biến mất tăm.
Lam Dĩ há hốc miệng, Lam Tiểu Bố đi khi nào, vậy mà hắn ta không nhìn thấy.
Giờ phút này hắn ta hoài nghi có phải Lam Tiểu Bố vẫn luôn tu luyện Võ Đạo hay không, nếu không sao có thể lặng yên không tiếng động mà đi như vậy?
Lam Tiểu Bố bước ra khỏi đại viện Lam gia, đã cảm ngận rõ ràng không gian xung quanh biến hóa rất nhỏ. Lam Tiểu Bố biết, đó là quy tắc Không Gian. Hắn không cảm nhận được sự tồn tại của những quy tắc này, nhưng có thể dựa vào cảm giác lợi dụng những quy tắc Không Gian này.
Mặc dù tu vi của hắn rất yếu, nhưng lại vô cùng quen thuộc với sự lưu động biến hóa trong không gian như một loại tiềm thức bản năng, chỉ cần một bước, hắn đã bước ra mười mấy mét.
Nửa nén hương sau, Lam Tiểu Bố giống như một luồng gió mát, lúc hắn đi qua thủ vệ cửa thành, ngay cả thủ vệ cũng chẳng hề phát hiện ra. Có lẽ một giới này hắn là một người duy nhất không có tu vi cao thâm, nhưng lại có thể dựa vào thuộc tính phong mà độn hành.
Cũng may con đường ra khỏi Điềm Nguyên thành chỉ có một, con đường này chừng hai mươi dặm, ngoài hai mươi dặm có một trường đình dịch trạm. Ra khỏi dịch trạm, đường mới bắt đầu phân nhánh.
Lam Tiểu Bố dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến dịch trạm, hắn vừa đến dịch trạm đã nhìn thấy có rất nhiều người nghỉ ngơi. Hắn không biết Thiết Nhiễm, nhưng mà Tô Sầm thì hắn liếc mắt một cái là nhìn thấy. Trên mặt có một vết sẹo dài, cả người ngồi đờ đẫn ở đó. Chỉ cần nhìn thấy Tô Sầm lần đầu tiên, Lam Tiểu Bố đã biết Tô Sầm trước mắt chính là người thê tử lúc trước của mình, cũng khiến hắn tình nguyện luân hồi một kiếp.
Lam Tiểu Bố thở phào một hơi, hắn đi đến một góc của dịch trạm ngồi xuống.
Dựa theo ý định lúc đầu của hắn, sau khi hắn rời khỏi Lam gia, sẽ đi khắp nơi tìm kiếm Tô Sầm, mãi đến khi tìm được Tô Sầm mới thôi.
Giới vực này rộng lớn đến mức nào, có bao nhiêu đế quốc cường đại tồn tại, đối với Lam Tiểu Bố mà nói đều không quan trọng. Hắn tin, mình là một người sắp bước vào tứ chuyển Thánh Nhân, ở một tu chân giới tìm một người, sẽ không quá khó khăn.
Bây giờ Lam Tiểu Bố đã thay đổi chủ ý, sau khi tìm được Tô Sầm, sẽ cùng với Tô Sầm trải qua một đời ở Điềm Nguyên thành cũng không phải không thể.
Không, không thể trải qua cả đời như vậy, chỉ cần hắn tìm được Tô Sầm, hắn sẽ chứng xong đại đạo Luân Hồi, bước vào tứ chuyển Thánh Nhân. Lúc đó, hắn có thể dẫn theo Tô Sầm đến Đại Hoang Thần Giới.
Ngồi ở một góc, Lam Tiểu Bố cũng bắt đầu quan sát đám người bắt Tô Sầm đi. Thiết Nhiễm là ai Lam Tiểu Bố không biết rõ, nhưng mà trông thấy đông đảo hộ vệ vây quanh một thanh niên mặt đen, hắn đã đoán ra được, tên mặt đen này là Thiết Nhiễm. Lam Tiểu Bố cũng không hiểu Võ Đạo ở nơi này phân chia như thế nào, dựa theo ánh mắt của hắn, trong đám người này, tu vi cao nhất chắc hẳn là Uẩn Đan cảnh. Đây chỉ là một nơi nhỏ, lại có một cường giả Uẩn Đan cảnh, cũng xem như không tầm thường.
Đám người ngồi đây khoảng chừng một nén nhang, cuối cùng Thiết Nhiễm cũng đứng lên. Bọn hắn lựa chọn con đường bên phải ngoài cùng, hai chiếc xe lớn, một đoàn người khoảng chừng hơn ba mươi.
Nhìn Thiết Nhiễm này có vẻ lai lịch không đơn giản, Lam Tiểu Bố cảm thấy rất khó hiểu, vì sao gia hỏa này cứ khăng khăng muốn bắt Tô Sầm đi? Cho dù là phương diện nào, Tô Sầm cũng chẳng có gì đặc biệt.
Mặc kệ là bởi vì nguyên nhân gì mà dẫn Tô Sầm đi, ở trong mắt Lam Tiểu Bố, một nhóm người này sẽ không sống qua đêm nay.
Tốc độ đi đường của đoàn người Thiết Nhiễm cũng không chậm, Lam Tiểu Bố nhìn thời tiết một chút, hắn đoán đám người này sẽ đến một dịch trạm khác vào lúc chạng vạng, sau đó nghỉ ngơi một đêm.
Cách tốt nhất là đám người này đến dịch trạm tiếp theo thì sẽ ra tay, nhưng mà Lam Tiểu Bố không có tâm trạng chờ đợi. Khi đoàn xe này đi đến một sườn núi thấp bé, Lam Tiểu Bố quyết định ra tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận