Khí Vũ Trụ

Chương 2647 - Lại bị khóa lại.

Nhưng một khắc sau, sắc mặt Hôi Trực lập tức trở nên khó coi, Lam Tiểu Bố đã biến mất, vậy mà hắn ta lại biết Lam Tiểu Bố biến mất như thế nào, không phải dựa vào thần thông mà bỏ chạy, mà là dựa vào ngọc phù tuyền tống để bỏ chạy. Nếu như dúng thần thông để bỏ chạy, Vô Khư Tiễn nhất định sẽ khóa Lam Tiểu Bố lại. Bởi vì bất cứ thần thông nào, đều không thể nào tránh được đạo tắc đại đạo bộc phát. Chỉ cần dựa vào đạo tắc đại đạo, cho dù là đạo tắc Sát Phạt nào, cũng đều sẽ bị sát ý của Vô Khư Tiễn khóa chặt.
Thế như kích phát ngọc phù truyền tống, vậy thì hoàn toàn không cần thi triển thần thông đại đạo tự thân, sau khi bắn Vô Khư Tiễn ra thì không thể nào khóa chặt mục tiêu được.
Cho dù mũi tên kia của Hôi Trực không bắn trúng Lam Tiểu Bố, nhưng sát ý từ Vô Khư Tiễn bạo phát quá mức bất ngờ và cường đại, trước khi Lam Tiểu Bố đi mặc dù đã bị chếch qua một chút xíu, nhưng cũng đã bị sát ý của Vô Khư Tiễn xâm nhập, xé rách ngực Lam Tiểu Bố thành một cái lỗ máu.
Đầu tiên Hôi Trực cầm lấy thế giới Hỗn Độn của mình kiểm tra, trong này trừ mấy đầu đạo mạch không tính là Thần Linh mạch ra, hoàn toàn không có thứ gì tốt. Cái duy nhất hắn ta lấy về được chính là thế giới Hỗn Độn.
Nhưng mà Hôi Trực cũng không lo lắng, đã bị hắn ta để mắt đến, muốn chạy thoát khỏi tay hắn ta ư? Ha ha, trong vũ trụ mênh mông này, trừ Hoàn ra, không có bất cứ người nào có thể thoát khỏi sự truy sát của Hôi Trực hắn ta. Vô Khư Tiễn của hắn ta mặc dù không xé rách được thân thể của Lam Tiểu Bố, sát ý lại có thể xâm nhập vào đạo cơ của Lam Tiểu Bố, chỉ cần Lam Tiểu Bố không thể xóa bỏ được đạo vận Vô Khư Tiễn của hắn ta, vậy thì không có cách nào thoát khỏi sự truy sát của hắn ta.
Rất nhanh Hôi Trực đã phát hiện ra, Lam Tiểu Bố chỉ chạy khỏi đây mấy vạn dặm. Rất rõ ràng, cái ngọc phù truyền tống kia chỉ có thể truyền tống Lam Tiểu Bố ra ngoài mấy vạn dặm mà thôi.
Hôi Trực không để Lam Tiểu Bố có thể tiếp tục bỏ chạy, lập tức xuất hiện trước người Lam Tiểu Bố, đồng thời lấy Đại Mộng Tiên ra khóa vùng không gian này lại.
Sắc mặt Lam Tiểu Bố tái nhợt, hoặc là đã biết mình không thể chạy thoát, cho nên dứt khoát nuốt mấy cái đạo quả, đồng thời cầm Trường Sinh Kích ra.
Chỉ là không đợi thần thông Trường Sinh Kích của Lam Tiểu Bố thành hình, vùng không gian này đã lập tức biến thành mộng cảnh hư ảo. Lam Tiểu Bố giống như bị kéo vào mộng cảnh, cả người bắt đầu có vẻ mơ hồ.
Hôi Trực cười lạnh, Đại Mộng Tiên ẩn chứa trăm triệu vạn đạo tắc Sát Phạt huyễn hóa đánh về phía Lam Tiểu Bố, trong lòng thì vô cùng khinh thường. Tên tuổi của Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ lớn như thế, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.
Nhìn thấy Lam Tiểu Bố bị Đại Mộng Tiên cuốn vào trong trăm triệu vạn đạo tắc huyễn hóa kia, nhưng Lam Tiểu Bố lại đột ngột đấm ra một quyền, mà cái Trường Sinh Kích kia, hoàn toàn không lấy ra.
Trước một quyền này, nghìn tia sấm sét đánh ra. Từng tia sét giống như từ trong hư không đánh xuống, phủ trời ngập đất mà đánh về phía lĩnh vực Đại Mộng của Hôi Trực.
“Ken két!” Tiếng quy tắc vỡ vụn nổ tung, Đại Mộng Tiên của Hôi Trực cuốn lên trăm triệu vạn đạo tắc huyễn hóa đã bị vỡ vụn thành từng mảnh. Hơn nữa những tia sấm sét đang đánh tới kia chẳng những không dừng lại, mà càng ngày càng mạnh hơn, trực tiếp xé rách lĩnh vực Đại Mộng của Hôi Trực.
Lam Tiểu Bố thấy vậy thì vô cùng vui mừng, đây là thần thông hắn nhất thời đánh ra. Theo hắn nghĩ, đạo tắc Đại Mộng của Hôi Trực, rất có thể sẽ sợ công kích thần thông thuộc tính lôi. Hắn tu luyện đại đạo Trường Sinh, tạo dựng đạo tắc đại đạo tự thân, trên Trường Sinh Đạo Thụ, cũng tạo dựng ra đạo tắc TRường Sinh thuộc tính Lôi. Loại thần thông đại đạo thuộc tính Lôi này, hắn có thể nhuần nhuyễn mà hạ bút thành văn.
Bây giờ xem ra, hắn đoán không sai, Mộng Đạo huyễn hóa của Hôi Trực, trước thần thông thuộc tính Lôi này lập tức tan rã.
Không đợi Hôi Trực tiếp tục, Trường Sinh Kích của Lam Tiểu Bố đã cuốn lên trăm triệu vạn kích mang đánh xuống, Cung âm Sát trong Thất âm SÁt. Trường kích cuốn lên nhận mang ẩn chứa âm thanh sát phạt như đứt ruột, mỗi một đạo đều đánh sâu vào trong linh hồn của Hôi Trực.
Nhất âm dương quan đoạn tràng thanh, cung nhạc khởi, trường kích hoành trẳm cửu vạn lý!
Hôi Trực chấn động nhìn trăm triệu vạn kích ảnh đang cuốn lên ở trước mặt, hắn ta nhìn thấy trường kích dường như đang xé mở hư không, mà hắn ta ở trong khung cảnh sát phạt đứt ruột này. Lúc này đối với hắn ta mà nói, cách làm tốt nhất chính là lui lại, sau đó chạy ra khỏi lĩnh vực Sát Phạt của Lam Tiểu Bố rồi nói.
Trên thực tế, Lam Tiểu Bố cũng đang chờ Hôi Trực lui về sau, chỉ cần Hôi Trực lui về sau, hắn sẽ biến mọi thứ trước mắt tên gia hỏa này thành màu xám.
Hôi Trực nổi giận gầm lên một tiếng, không lùi mà lại tiến đến, cùng lúc đó, trong tay hắn ta có thêm một thanh chủy thủ dài hơn một thước.
Chủy thủ vừa lấy ra, cái khí thế sát phạt lạnh lẽo kia lập tức xâm nhập đến, Lam Tiểu Bố cảm thấy cả da thịt mình đều đang run rẩy.
Thậm chí Lam Tiểu Bố cảm thấy, một khi cái chủy thủ này va chạm với Trường Sinh Kích của hắn, Trường Sinh Kích của hắn có thể sẽ gãy nát. Đồ con rùa này, bảo vật trong tay đúng là rất nhiều.
Giờ phút này, trong tiềm thức bất cứ người nào cũng sẽ nhanh chóng rút đi. Bởi vì Trường Sinh Kích đối với Lam Tiểu Bố mà nói, tương đương với pháp bảo bản mệnh, món pháp bảo một khi bị phá nát, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Lam Tiểu Bố, đây không chỉ là một mót pháp bảo, mà là lòng tin đại đạo.
Ngay cả Hôi Trực cũng cho rằng Lam Tiểu Bố nhất định sẽ lui lại, tránh đi nguy hiểm
Lam Tiểu Bố thì hừ lạnh một tiếng, cũng không lựa chọn rút lui, không chỉ như vậy, Cung âm Sát từ Trường Sinh Kích của hắn cũng không hề chùn bước một chút nào.
Rầm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận