Khí Vũ Trụ

Chương 1026: Trời cao không thôi.

Tại sao lại có nhiều tu sĩ thiên thần cảnh như vậy? Đây là ý nghĩ đầu tiên trong đầu mỗi một tu sĩ thiên thần cảnh của Kính Phương Thần Đình. Nhưng mà bọn hắn nhanh chóng phát hiện ra, mặc dù đối phương có nhiều tu sĩ thiên thần cảnh, nhưng bên cạnh thống soái Lam Tiểu Bố của đối phương bây giờ chỉ còn lại một đám tu sĩ Dục Thần cảnh.
Trước giết Lam Tiểu Bố đã, đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu tên tu sĩ thiên thần cảnh không bị bao vây kia.
Bên Lam Tiểu Bố có năm mươi bảy tu sĩ thiên thần cảnh ra tay, theo ý của Lam Tiểu Bố, năm mươi bảy người này chia ra vây giữ mười chín tên tu sĩ thiên thần cảnh, còn thừa lại một người xông thẳng đến chỗ Lam Tiểu Bố.
Cùng lúc đó, tám ngàn người của Bách Ly quân đã chiến đấu với Xương Tinh quân của Mẫn Luân.
Lúc này, Quân Vu cũng phát hiện ra vấn đề trong này. Mặc dù bên Lam Tiểu Bố có 57 tu sĩ thiên thần cảnh, nhưng 57 cường giả thiên thần cảnh này không có người nào rảnh tay, mặc dù bọn hắn có thể cầm chân được mười chín người của đối phương, nhưng cũng bị mười chín người đối phương kiềm chế lại. Còn thừa lại một tên tu sĩ thiên thần cảnh đã nhào về phía Lam Tiểu Bố.
Bên cạnh Lam Tiểu Bố đều là tu sĩ Dục Thần cản, tu sĩ Dục Thần cảnh có nhiều đến đâu, so với cường giả Thiên Thần cảnh, vẫn có sự chênh lệch về chất. Cho dù là Dục Thần viên mãn, đối mặt với tu sĩ thiên thần cảnh, chỉ sợ cũng chỉ có thể chịu chết. Đây không phải là chuyện có thể bù đắp về số lượng, mà là chênh lệch về đạo.
Mặc dù trong Bách Ly quân cũng có một phần tu sĩ thiên thần cảnh, nhưng những tu sĩ thiên thần cảnh này Lam Tiểu Bố không điều động đến. Trên cơ bản mỗi một lĩnh đều có một hai người, khi Lam Tiểu Bố để chín lĩnh của Bách Ly quân chia cắt quân tu sĩ của Kính Phương Thần Đình, những tu sĩ thiên thần cảnh này đều xung phong liều chết cả rồi. Thủ đoạn này mặc dù rất tốt, nhưng Lam Tiểu Bố là một thống soái mà không nghĩ tới an toàn của mình, quá thất sách.
Quân Vu lo lắng vô cùng, nhưng bây giờ hắn lại không thể ra tay.
“Thứ soái, có một cường giả thiên thần cảnh đến.” Một tên tu sĩ Dục Thần trong lĩnh thứ mười căng thẳng nói.
Không chỉ có hắn, những tu sĩ Dục Thần cảnh còn lại của lĩnh thứ mười đều dang vô cùng căng thẳng. Bọn hắn đang bảo vệ Lam Tiểu Bố, nhưng không có ai là thiên thần cảnh cả. Lam Tiểu Bố xua tay chặn lại, “Không cần lo lắng, để ta xem thử, thiên thần cảnh mạnh đến mức nào.”
Vừa dứt lời, tên tu sĩ thiên thần cảnh kia đã ở trong hư không đánh ra một quyền về phía đỉnh đầu của Lam Tiểu Bố, giọng nói mỉa mai truyền đến, “Lông còn chưa mọc đủ mà còn học người khác chỉ huy đại chiến quân tu sĩ Thần Nhân, đi chết đi cho ta, kiếp sau nhớ khiêm tốn một chút.”
Thật sự là vì nơi này đang là ở trên chiến trường đại chiến quân tu sĩ, nếu không thì tên cường giả thiên thần cảnh này tuyệt đối sẽ không tùy tiện giết chết Lam Tiểu Bố như vậy. Hắn sẽ bóp lấy cổ Lam Tiểu Bố nhấc lên, sau đó hỏi một chút, là thứ gì khiến một tu sĩ Dục Thần nho nhỏ như ngươi có dũng khí như vậy?
Nhưng đây là chiến trường, hơn nữa số cường giả thiên thần cảnh bên Lam Tiểu Bố quá nhiều, đối mặt thế này, bên mình lập tức trở nên yếu thế. Chỉ có giết chết thống soái Lam Tiểu Bố trước mắt này, mới có thể khiến quân tu sĩ Diên Tinh Thần Đình hoàn toàn nản lòng.
Cho dù là tu sĩ Dục Thần cảnh trung thành với Lam Tiểu Bố nhất, giờ phút này cũng đang điên cuồng lui lại. Trước khí thế nghiền ép của tu sĩ thiên thần cảnh kia, ở sau lưng Lam Tiểu Bố cũng có thể cảm nhận được một nỗi sợ không tên từ sâu trong lòng.
Trừ Lam Tiểu Bố và Mạc Tiểu Tịch, sau khi cảm nhận được tên cường giả thiên thần cảnh đối diện đang giết đến, Mạc Tiểu Tịch lập tức lấy pháp bảo của mình ra định xông lên. Chỉ là khí thế cuồng bạo từ lĩnh vực của cường giả thiên thần cảnh quá mạnh, khiến hai chân Mạc Tiểu Tịch run rẩy, đây không phải là sợ, mà là bị áp chế.
Có lẽ nhìn thấy được động tác của Mạc Tiểu Tịch, mười mấy tu sĩ Dục Thần cảnh của lĩnh thứ mười lập tức phản ứng lại, cắn răng lấy pháp bảo của mình ra vọt lên.
Lam Tiểu Bố không hề kinh hoảng, chỉ là một thiên thần sơ kỳ mà định dùng khí thế nghiền ép hắn, nằm mơ đi.
Thất âm Kích cuốn theo một loạt kích mang, chỉ chớp mắt kích mang đã ngưng luyện thành sát thế Kích Đạo cuồng bạo.
Oanh! Hai đạo thần nguyên va chạm vào nhau, hư không lập tức nổ tung.
Từng đạo lực lượng manh mẽ bao trùm đến, Lam Tiểu Bố cảm nhận được ngực mình như vừa bị một tinh cầu nổ tung đụng trúng, cả người đều sắp chia năm xẻ bảy.
Lam Tiểu Bố ép mình nuốt ngụm máu tươi đã dâng lên đến cổ xuống, không hề hoảng sợ mà còn vui mừng. Thiên thần sơ kỳ cũng chỉ như vậy mà thôi, điều này khiến Lam Tiểu Bố hoàn toàn vững tin. Không còn gì lo sợ nữa, khí thế lập tức bùng lên. Giờ phút này kích mang từ Thất âm Kích lại tăng vọt, đạo âm nổ tung!
Giác âm Sát phạt lên, vạn lý phong hào huyết tương y. Trời cao không thôi, kích ta ra lúc vạn thanh sát!
Oanh! Kích mang phóng lên tận trời, thần thông ở khắp bốn phía giờ khắc này đột nhiên mạnh lên, hơi thở tử vong bao quanh không gian chiến trường giữa Lam Tiểu Bố và tên tu sĩ thiên thần cảnh này.
KHí thế từ thần thông Giác âm Sát lại càng tăng cao, người đứng ngoài quan sát ở nơi xa đều có một ảo giác, nếu như đạo thần thông này mạnh hơn một chút, vậy thì toàn bộ chiến trường đều là tro tàn và sâu kiến. Dù là giờ phút này, toàn bộ chiến trường đã bị một kích này bao phủ. Dưới trời cao, tất cả mọi thần thông và giết chóc, trong Sát Đạo mênh mông này cũng đều ngạt thở.
Quân Vu nhìn mà máu chảy nhanh hơn, Lam Tiểu Bố là một Dục Thần cảnh, vậy mà lại thi triển ra được loại thần thông Kích Đạo có khí thế mênh mông như vậy. ĐỢi qua một thời gian nữa, thần giới này đâu còn thống lĩnh nào có thể đối đầu được? Đây quả thật là đại chiến thần thông vì sinh tồn, Lam Tiểu Bố rõ ràng chỉ nhằm vào tên tu sĩ Thiên Thần cảnh đang nhằm vào hắn kia, nhưng khí thế sát mang kia như đang bao phủ mọi sự sống trên chiến trường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận