Khí Vũ Trụ

Chương 692: Ai là người ngông cuồng và ngu xuẩn.

“Ngươi nói không để cho ta đi?” Khúc Nguyệt ngây người, người ngông cuồng ngu xuẩn nàng đã gặp không ít, nhưng chưa từng thấy loại người nào ngông cuồng ngu xuẩn như Lam Tiểu Bố.
Phương Di cũng ngơ ngác nhìn Lam Tiểu Bố, phải ngông cuồng ngu xuẩn đến mức nào mới có thể nói ra được những lời như vậy?
Ngay cả lão giả kia cũng không nhịn được muốn bật cười, đúng là người trẻ tuổi trước mắt này quá cực phẩm rồi. Ở trong Tân Khách đại điện của Thần Vân Tiên Trì, còn muốn khống chế phó tông chủ của Thần Vân Tiên Trì? Có chuyện gì nực cười hơn nữa chứ?
Lam Tiểu Bố cười he he, tay vươn ra nắm lấy Thất âm Kích, “Chúc mừng ngươi đã đáp đúng, nếu đã đến rồi thì đừng có tùy tiện chạy loạn. Nhìn thấy không, trường kích trong tay ta chuyên đánh mông của nữ nhân đó.”
Nghe thấy Lam Tiểu Bố nói lời vô lễ, sắc mặt Khúc Nguyệt lạnh lẽo, “Rất tốt, hôm nay ngươi sẽ biết ngươi nói câu không để cho ta đi, đây chính là chuyện khiến ngươi hối hận nhất đời này. Có phải ngươi cho rằng tên Tiên Đế kia có thể đối phó hai tên Tiên Đế rác rưởi của Thích Đế cung thì có thể lớn lối ở chỗ này rồi? Vân bà, bắt hai tên cuồng đồ này lại, xé rách đan điền trước, sau đó rút Nguyên Thần ra, từ từ thiêu đốt, nhìn xem rốt cuộc sẽ biến thành cái gì.”
Vân bà từ từ đứng lên, nàng mỉa mai nhìn Lam Tiểu Bố, “Nơi này có Khốn Sát tiên trận cấp tám đỉnh phong, cho dù ta đây không ra tay, phó tông chủ cũng có thể dễ dàng bắt các ngươi lại. Mà ta, một người cũng có thể dạy dỗ mười người như ngươi.”
Lúc nói chuyện, bà chậm rãi bước đến chỗ Lam Tiểu Bố, thật giống như chưa ăn cơm vậy. Nhưng mà mỗi một bước bà đi, không gian mà Lam Tiểu Bố và Cung Doãn Kỳ đang đứng như bị đè ép lại một nửa. Bị khí thế này từ từ chèn ép, tu sĩ tầm thường sẽ bị đè ép đến mức ngạt thở mà chết.
Nhưng Lam Tiểu Bố tựa như không cảm thấy đè ép đến hít thở khong thông đó, nói với Cung Doãn Kỳ đang đứng ở bên cạnh, “Cung lão ca à, ngươi biết vì sao răng của lão thái bà này mất hết rồi không?”
“HÌnh như bà ta có răng mà.” Cung Doãn Kỳ không thể mở mắt nói dối như Lam Tiểu Bố được.
Lam Tiểu Bố cười ha ha một tiếng, “Răng của bà ta đều là giả cả đấy, răng thật của bà ta đã mất hết rồi, một cái cũng không còn.”
“Vì sao lại thế?” Cung Doãn Kỳ đứng bên cạnh hỏi, đồng thời cũng lấy ra pháp bảo của mình Tu Di Tiễn.
“Là vì khoác lác quá mức, kết quả đã thổi bay hết răng của mình đi rồi, ngươi cho rằng là già mà rụng sao? Lão thái bà này thật sự cũng quá già rồi… A, cũng có thể thật sự là già nên rụng đó…”
“Ngươi chết đi cho ta…” Nghe thấy lời Lam Tiểu Bố nói càng lúc càng quá đáng, Vân bà cuối cùng cũng không muốn chậm rãi dùng khí thế nghiền ép Lam Tiểu Bố nữa, một thanh Thiên Tinh bá được lấy ra, đánh về phía Lam Tiểu Bố.
Theo lý mà nói bà đáng lẽ nên xử lý Cung Doãn Kỳ trước, sau đó mới xử lý Lam Tiểu Bố. Nhưng mà miệng mồm Lam Tiểu Bố quá thiếu đánh, bà quyết đinh xử lý tên sâu kiến này trước.
“Ngươi cũng nhận một đòn của ta đi…” Cung Doãn Kỳ cũng xông lên, Tu Di Tiễn trong tay đánh ra, sát thế trong không gian toàn bộ ập đến, lực lượng mạnh mẽ đến mức muốn vạch phá không gian này ra thành hai nửa.
Lĩnh vực Tiên Đế của Vân bà vỡ vụn thành từng mảnh, Thiên Tinh bá mang theo sát thế Tiên Đế cũng nhanh chóng tan ra, trước đó không gian bị bà đè ép yếu ớt tựa như khinh khí cầu, lập tức tản mất.
“Tiên Đế viên mãn… Tông chủ, nhanh…” Vân bà biến sắc, một tên Tiên Đế viên mãn sao có thể đánh tay ngang với hai tên Tiên Đế sơ kỳ của Thích Đế cung được chứ?
Không cần Vân bà nói chuyện, Khúc Nguyệt cũng biến mình đã phán đoán sai lầm. Cung Doãn Kỳ và hai tên Tiên Đế của Thích Đế cung đánh ngang tay nhau, hoàn toàn chính là cố ý. Nàng không chút do dự ném mấy lá trận kỳ xuống, muốn khởi động Khốn Sát tiên trận cấp tám.
Lúc này đã không kịp cầu viện rồi, chỉ có thể khởi động Khốn Sát tiên trận trước, nhốt hai người này lại rồi tính tiếp.
Nhưng khiến Khúc Nguyệt ngạc nhiên chính là, sau khi nàng ném trận kỳ xuống rồi, ngay cả chút biến đổi cũng không có.
Khúc Nguyệt chỉ với tiên tôn trung kỳ đã là phó tông chủ cũng không phải hạng người ăn không ngồi rồi, nàng lập tức bóp nát một viên ngọc phù, một tia sáng lập tức bắn ra ngoài. Sau đó nàng nhanh chóng phóng đến cửa đại điện, theo nàng thấy Lam Tiểu Bố hoàn toàn không thể ngăn cản được nàng. Mà Cung Doãn Kỳ thì đang bị Vân bà ngăn cản.
Lam Tiểu Bố thấy Cung Doãn Kỳ và Vân bà đang quyết đấu, đã biết Vân bà đối với Cung Doãn Kỳ không đáng quan tâm. Loại giang hồ lão luyện như Cung Doãn Kỳ, thực lực đã khôi phục thì không phải chỉ một Tiên Đế trung kỳ bình thường có thể đối phó được.
Chẳng những Khúc Nguyệt lao đến cửa ra vào đại tiện Tân Khách, Phương Di cũng vọt thẳng về phía Lam Tiểu Bố. Một Đại La Kim Tiên mà cũng dám ngăn ở cửa ra vào đại điện Tân Khách? Bởi vì khoảng cách giữa Phương Di và Lam Tiểu Bố gần hơn, cho nên nàng đến chỗ Lam Tiểu Bố trước.
Lam Tiểu Bố chẳng hề di chuyển, chỉ đánh một quyền ra.
Phương Di hừ lạnh một tiếng, thân hình cũng không đổi hướng, vừa phóng về phía Lam Tiểu Bố, vừa đánh một quyền ra.
Lam Tiểu Bố có chút khó hiểu nhìn Phương Di, đây là xem thường mình đến mức nào chứ? Gia hỏa này thật sự xem mình là sâu kiến, cứ như vậy mà mạnh mẽ xông đến?
Oanh! Răng rắc! Bành!
Tiên nguyên va chạm vào nhau nổ tung, thậm chí động tĩnh còn lớn hơn cả trận quyết đấu giữa Cung Doãn Kỳ và Vân bà. Một khắc sau, xương cốt toàn thân Phương Di bị vỡ vụn thành từng mảnh, sau đó bịch một tiếng, cả người nổ tung, máu bắn tung tóe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận