Khí Vũ Trụ

Chương 1887 - Hỗn độn vô tắc trong Thái Khư Phần.

Sau khi cùng Thái Xuyên tách ra, Lam Tiểu Bố tiếp tục tìm kiếm nơi hoàn thiện đại đạo. Hắn cũng không lo lắng sẽ có người đuổi theo hắn vào đây truy sát, quy tắc Không Gian trong này hỗn loạn, hoàn toàn không thể nào vây giết được.
Bên trong Thái Khư Phần này chẳng những quy tắc hỗn loạn, các loại mảnh vỡ pháp tắc khắp nơi cũng thế, có thể nói nơi này vô cùng không thích hợp để bế quan tu luyện, có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân tu sĩ không thể ở lâu trong này. Ngẫm lại mà xem, một người tu sĩ quanh năm không tu luyện, cái này đương nhiên là không thực tế.
Tên Thái Khư Phần là ý chỉ cái gì, Lam Tiểu Bố cũng không hiểu lắm, nhưng mà trong này khắp nơi đều là sơn cốc tàn phá và sông hoang khô cạn, Lam Tiểu Bố hoài nghi là vì đại chiến tạo thành.
Bên trong này, mảnh vỡ pháp bảo thì không có bao nhiêu, chắc đã bị những tu sĩ tiến vào trong này nhặt đi. Mảnh vỡ pháp bảo ở nơi này, có rất nhiều cái đều ẩn chứa một ít vết tích đại đạo của chủ nhân cũ, một khi có được một mảnh, có lẽ có thể cảm ngộ được một môn thần thông, thậm chí có thể hoàn thiện đạo pháp của mình.
Nơi như thế này, Lam Tiểu Bố muốn tìm một nơi an tĩnh để bế quan hoàn thiện đại đạo của mình là chuyện rất nhẹ nhàng, nhưng qua một năm sau, Lam Tiểu Bố cảm thấy mình đã suy nghĩ nhiều rồi. Nơi này đừng nói là tìm một nơi an tĩnh để bế quan, cho dù tìm một nơi nghỉ ngơi cũng rất khó.
Nơi có quy tắc thiên địa hỗn loạn như thế này, nếu như bị thương, muốn nghỉ ngơi sẽ chỉ khiến vết thương bị nặng thêm.
Hơn nữa những chỗ đã đi qua, không tìm được một mảnh pháp bảo tàn phá nào cả, nhiều dấu vết đánh nhau như vậy, không có pháp bảo tàn phá, rõ ràng những nơi này thường xuyên có người đến. Một nơi thường xuyên có người đến, hắn ở chỗ này hoàn thiện đại đạo lại càng không có khả năng.
Nghĩ đến đây, Lam Tiểu Bố dứt khoát không tìm kiếm nữa, mà điên cuồng độn gấp vào sâu trong Thái Khư Phần.
Độn hành trọn năm năm, có mấy lần suýt chút nữa bị không gian xé rách, nhưng mà Lam Tiểu Bố vẫn không dừng lại.
KHiến Lam Tiểu Bố dừng lại không phải vì nguy cơ từ không gian hỗn loạn, mà là hắn cảm thấy đại đạo mình đang tán loạn. Hắn thử đi về phía trước một chút, đại đạo tán loạn càng thêm lợi hại. Nếu như lui về sau một chút, chuyện tán loạn đại đạo sẽ yếu hơn.
Cho dù Trường Sinh Quyết của Lam Tiểu Bố có ẩn chứa nhiều đạo tắc không thuộc về hắn, nhưng dù sao cũng là do chính hắn sáng tạo ra. Cho nên loại cảm giác nhỏ xíu này, Lam Tiểu Bố vẫn có thể cảm nhận dược.
TRong lòng Lam Tiểu Bố vô cùng khó hiểu, vì sao ở đây đại đạo sẽ bị tán loạn? Đáng tiếc hắn tiền vào Thái Khư Phần, còn chưa tiến vào Thái Khư điện, không tiến vào Thái Khư điện, đương nhiên cũng không mua bất cứ ngọc giản nào giới thiệu về Thái Khư Phần.
Lam Tiểu Bố do dự một hồi lâu, hắn quyết định tự mình vào xem, nếu như tìm người hỏi thăm, rất có thể sẽ để lộ vị trí của mình. Đáng tiếc còn chưa mở thế giới của Giang Sâm ra, nếu không, trong thế giới của Giang Sâm chắc chắn có thông tin về nơi này.
Nơi này gây ra tán loạn đại đạo, nhưng cũng có một chút chỗ tốt, đó chính là tuyệt đối sẽ không có người tới. Nếu như hắn có thể nghĩ cách sống sót ở chỗ này, vậy thì nhất định sẽ an toàn.
Lam Tiểu Bố cẩn thận tiến lên, cho dù hắn có thể sinh tồn ở chỗ này hay không, ít nhất hắn phải thử một chút.
Chỉ là đi thêm gần trăm dặm nữa, Lam Tiểu Bố đã cảm thấy mình nhất định phải rút đi, nếu tiếp tục ở lại nơi này, vậy hắn rất có thể sẽ bị đại đạo tán loạn mà chết.
Nhưng mà vừa định lui lại, Lam Tiểu Bố đột nhiến uy nghĩ. Nơi này chẳng những gây ra tán loạn đại đạo, hơn nữa càng đi vào bên trong quy tắc lại càng mơ hồ, có phải khi đi vào tận cùng trong này rồi, sẽ hoàn toàn không còn quy tắc nữa?
Nơi không có quy tắc, Lam Tiểu Bố đã từng nghe nói đến, nhưng vẫn chưa từng gặp được. Nếu như hắn ở nơi không có quy tắc tạo dựng ra quy tắc đại đạo thuộc về mình, có phải sẽ tùy ý mình phát huy rồi không? Cái này rất giống như một tờ giấy trắng, Trường Sinh Quyết của hắn đã viết rất nhiều thứ trên tờ giấy trắng này, nếu như lại có một tờ giấy trắng khác không có nội dung gì, vậy hắn có thể sáng tạo ra Trường Sinh Quyết chân chính thuộc về mình không?
Suy nghĩ thì rất tốt, nhưng mà sau khi tiến vào trong, đại đạo càng tán loạn nghiêm trọng.
Những ý niệm này chỉ hiện lên trong đầu Lam Tiểu Bố, qua mấy giây sau, Lam Tiểu Bố đã quyết định tiếp tục tiến sâu vào, Thứ nhất nếu như nơi này an toàn, vậy không đợi hắn cảm ngộ được đại đạo, ai ai cũng có thể tiến vào. Hắn muốn đứng được ở đỉnh cao nhất, nhất định phải trải qua nguy hiểm lớn hơn người khác. Huống hồ hắn tin rằng, cho dù tại thời khắc sống còn, hắn cũng có cơ hội tiến vào trong Vũ Trụ Duy Mô hoặc Trường Sinh Giới.
Thứ hai là Lam Tiểu Bố nghĩ đến một chuyện, không phải nơi này bị tán loại đại đạo sao? Vậy để hắn nhìn xem có thể tán mất các loại quy tắc đại đạo không thuộc về hắn hay không.
Một khi quyết tâm, Lam Tiểu Bố không còn chần chừ nữa, chẳng những tiếp tục xông về phía trước, mà càng chạy càng nhanh.
KHi đạo vận tán loạn đại đạo bao trùm đến, Lam Tiểu Bố bắt đầu vận chuyển Trường Sinh Quyết, hy vọng có thể tản đi một phần đạo tắc thiên địa không thuộc về hắn trong Trường Sinh Quyết.
Sự thật đã chứng minh Lam Tiểu Bố đã suy nghĩ nhiều rồi, khi hắn vẫn chuyển từng chu thiên, tu vi của hắn nhanh chóng giảm xuống, không chỉ như vậy, thân thể và Nguyên Thần của hắn đều đang tan rã. Vận chuyển công pháp theo chu thiên càng nhanh, tổn thương hắn nhận được càng đáng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận