Khí Vũ Trụ

Chương 415: Phường thị hẻm núi Uẩn Thần. (2)

Đây chính là Liên Ngân Bình của Bồng Nhạc Tiên Khí Tông? Lam Tiểu Bố nhanh chóng xác định, đây quả thật chính là người mà hắn muốn tìm. Hắn vừa đến đây còn chưa kịp đi tim, Liên Ngân Bình đã xuất hiện ngay trước mặt.
“Không có hạ đẳng, chỉ có loại trung đẳng và thượng đẳng.” Lần này không phải chưởng quỹ mà là một tiểu nhị ra tiếp đãi.
Xem ra vừa rồi Lam Tiểu Bố có thể gặp được chưởng quỹ là nhờ vào ánh sáng của vị tu sĩ đã bán Cửu Diệp Độ Thần Hoa kia.
“A…” Liên Ngân Bình a một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ mất mát, còn có chút tuyệt vọng. nàng dứng ở đó ngây ngốc một lúc lâu, sau đó mới cúi đầu chậm rãi quay người đi.
Lam Tiểu Bố chủ động nói, “Vì sao không mua trung đẳng và thượng đẳng? Dược hiệu rõ ràng tốt hơn nhiều mà.”
Người xung quanh đều nhìn Lam Tiểu Bố với ánh mắt khinh bỉ, nếu như người ta có thể mua được đan dược tốt, ai lại muốn đan dược hạ đẳng chứ? Thế mà lại có thể hỏi ra một câu ngốc nghếch như vậy.
Liên Ngân Bình mờ mịt lắc đầu, “Ta không có tiên tinh.”
“Ta giúp ngươi mua.” Nói xong, Lam Tiểu Bố trực tiếp hỏi, “Phục Thần Tiên Đan thượng đẳng bao nhiêu tiên tinh một bình?”
“200 tiên tinh thượng phẩm một bình.” Tiểu nhị đáp.
Lam Tiểu Bố âm thầm cảm thán, cái Tiên giới này quả nhiên nghèo cũng thật nghèo, cũng giống như lúc trước khi hắn nhìn thấy Loan Già, tiên tinh thượng phẩm trong nhẫn đều không có, tiên tinh trung phẩm cũng chỉ có mấy chục viên. Giàu cũng thật sự giàu, ví dụ như ban đầu trong hội đấu giá ở Đan Đô tiên thành, 5 triệu tiên tinh thượng phẩm, có người không nháy mắt đã vứt ra rồi.
Phục Thần Tiên Đan chỉ là tiên dan cấp hai mà thôi, Liên Ngân Bình rõ ràng đang cần gấp loại đan dược này, nhưng hết lần này đến lần khác nàng cũng không thể bỏ ra nổi một hai trăm tiên tinh thượng phẩm.
Lam Tiểu Bố không chút do dự lấy thêm ra 200 tiên tinh thượng phẩm ra, tiểu nhị này chỉ khó hiểu nhìn Lam Tiểu Bố một chút, sau đó lập tức cầm Phục Thần Tiên Đan thượng phẩm đưa cho Lam Tiểu Bố.
Mãi đến khi Lam Tiểu Bố đưa bình Phục Thần Tiên Đan đưa cho mình, Liên Ngân Bình vẫn còn đang ngây người, nàng theo bản năng nắm chặt bình đan dược, khó hiểu nhìn Lam Tiểu Bố, “Vị tiền bối này, cho đến bây giờ ta vẫn chưa nhận ra ngươi.”
Lam Tiểu Bố xua tay chặn lại, “Ta và Du Ngạn là bạn tốt, ngươi biết Du Ngạn chính là biết ra. Đi thôi, ta vừa hay có một số việc muốn thỉnh giáo một chút.”
Nghe nói Du Ngạn, Liên Ngân Bình gật đầu. Nhưng mà nàng vẫn có chút nghi ngờ, nói thật, nàng và Du Ngạn chỉ quen biết chút mà thôi, còn xa mới nói đến có giao tình.
Nếu như không phải nàng cần gấp bình Phục Thần Tiên Đan này, nàng hoàn toàn không dám lấy đồ từ tay một tu sĩ lạ lẫm như Lam Tiểu Bố.
Lấy đồ của Lam Tiểu Bố, Lam Tiểu Bố muốn đi theo nàng, nàng cũng không thể từ chối người khác.
Nơi Liên Ngân Bình ở là một nơi rất vắng vẻ, là do bản thân xây lên. Thời gian phường thị này hình thành cũng không lâu, bất kỳ người nào đến cũng có thể tùy ý xây dựng chỗ ở của mình, không cần giao tiên tinh. Có thể tưởng tượng, trong tương lai quy mô của phường thị này còn phát triển nữa, loại tu sĩ như Liên Ngân Bình sẽ rất khó sinh tồn. Bởi vì lúc đó, muốn ở phường thị nhất định phải giao nộp tiên tinh.
Sau khi tiến vào cấm chế giản dị, Lam Tiểu Bố nhìn thấy bên trong có một cái giường, nằm trên giường là một tu sĩ bình thường mặt vàng như nến.
Thậm chí Lam Tiểu Bố không cần dùng thần niệm thăm dò, cũng biết người này bị thương thần hồn.
Sau khi Liên Ngân Bình bước vào trong, không để ý đến chuyện chào hỏi Lam Tiểu Bố, vội vàng vọt đến bên người nam tử kia, sau đó lấy một viên Phục Thần Tiên Đan bỏ vào miệng nam tử.
Chỉ trong chốc lát, hô hấp của nam tử trở nên bình thường, đồng thời mở mắt, “Ngân Bình, thật xin lõi, đã liên lụy đến ngươi…”
“Đại ca, giữa chúng ta còn cần gì phải nói đến liên lụy hay không liên lụy.” Liên Ngân Bình lắc đầu, nói xong nàng mới nhớ đến Lam Tiểu Bố ở phía sau, vội vàng nói, “Lần này là vị tiền bối này đã giúp ta, nếu không ta cũng không có tiên tinh mua được Phục Thần Tiên Đan. Tiền bối, đây là đạo lữ của ta, Vu Thần.”
Ánh mắt Vu Thần nhìn về phía Lam Tiểu Bố, trong mắt có chút nghi ngờ.
Lam Tiểu Bố vội vàng ôm quyền nói, “Ta tên là Lam Tiểu Bố, cũng là tu sĩ vũ trụ Đại Hoang.”
Nghe thấy Lam Tiểu Bố cũng là tu sĩ vũ trụ Đại Hoang, Liên Ngân Bình và Vu Thần đều thả lỏng hơn một chút.
Lam Tiểu Bố tiếp tục nói, “Thật ra ta muốn đến đây mua một thứ, cho nên có chút mạo muội. Tu vi của ta còn không cao bằng hai vị, đừng gọi ta là tiền bối, gọi tên ta thôi là được.”
Liên Ngân Bình hỏi, “Lam đại ca muốn mua thứ gì?”
Liên Ngân Bình cũng đã nhìn ra, tu vi của Lam Tiểu Bố quả thật không cao, tuổi tác hình như cũng rất nhỏ.
Lam Tiểu Bố ôm quyền nói, “Ta nghe nói quý tông có một trận bàn Thời Gian, ta chính là muốn mua cái trận bàn Thời Gian này. Vừa hay ở đây gặp được vợ chồng hai người, cho nên cố ý đến đây hỏi thăm một chút nơi mà trận bàn Thời Gian đã mất tích.”
Trên thực tế, cái Lam Tiểu Bố muốn hỏi chính là tung tích của Tả Văn Hi, chỉ là nếu hỏi trực tiếp ra vậy thì có chút đột ngột.
“Trận bàn Thời Gian?” Liên Ngân Bình trầm ngâm.
Trong lòng Lam Tiểu Bố lo lắng, hắn biết thỉnh cầu của mình có chút quá đáng. Loại đồ vật như trận bàn Thời Gian, cho dù Liên Ngân Bình cũng không thể nào nói đến, đủ biết được thứ này đối với tông môn rất quý.
Ngay khi Lam Tiểu Bố muốn nói chuyện tiếp, Liên Ngân Bình nói, “Lam đại ca, nếu như trận bàn Thời Gian có ở trong tay chúng ta, hoặc là chúng ta có thể lấy được trận bàn Thời Gian, ta chắc chắn sẽ không keo kiệt, trực tiếp đưa cho Lam đại ca. Trên thực tế cái trận bàn Thời Gian này cũng không có tác dụng gì, thứ này chỉ có thể giảm tiêu hao thời gian, nhưng không có cách nào tu luyện, cũng không thể giảm bớt thời gian nghiên cứu đại đạo.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận