Khí Vũ Trụ

Chương 1178 - Thần Vương đầu tiên

Thích Khai Thương cảm nhận tốc độ của Luân Hồi Oa, nhưng không hề lên tiếng.
Tính cách của hắn khá hào sảng và không câu nệ tiểu tiết, lại không phải hạng người ngớ ngẩn. Có thể lấy Na Di Phù cho La Y, không phải là hắn rộng lượng đến mức không thèm để ý đến thần linh mạch. Mà là hắn khẳng định Dịch Đế không có vấn đề gì, cuối cùng rồi sẽ trở về. Cho dù La Y có lấy được thần linh mạch, cũng sẽ cắm xuống bên dưới Thần Đạo thành. Hơn nữa, Na Di Phù của hắn là lúc trước Dịch Đế đưa cho hắn. Bây giờ đưa Na Di Phù cho La Y dùng, sau đó cầm thần linh mạch về cho Quy Hành Thần Đình, cũng không có gì là không đúng.
Nhưng hắn không ngờ là, La Y là kẻ xấu bụng, chẳng những muốn nuốt đi thần linh mạch, mà còn muốn trở thành Đạo Quân thần đình.
Bây giờ điều Thích Khai Thương đang nghĩ chính là, nếu như loại người như La Y nhìn thấy Luân Hồi Oa này, giờ phút này nhất định đang suy nghĩ làm cách gì để chiếm Luân Hồi Oa thành của riêng.
Lam Tiểu Bố mới có tu vi gì chứ? La Y muốn lấy Luân Hồi Oa của Lam Tiểu Bố, chỉ sợ Lam Tiểu Bố không thể nào phản kháng được.
Niệm và Quân Vu đều là Thế Giới Thần, thực lực của Niệm chỉ sợ còn hơn La Y. Nhưng vì sao Lam Tiểu Bố lại muốn bại lộ Luân Hồi Oa trước mặt bọn họ?
Thích Khai Thương nhanh chóng hiểu ra nguyên nhận, đó là vì Lam Tiểu Bố khẳng định cho dù là Niệm hay Quân Vu, cũng sẽ không cướp đi Luân Hồi Oa của Lam Tiểu Bố. Lam Tiểu Bố nhìn người rất chuẩn, hắn biết Niệm và Quân Vu sẽ không cướp đoạt. Nếu như là La Y, Lam Tiểu Bố tuyệt đối sẽ không để lộ Luân Hồi Oa ra.
Sau đó Thích Khai Thương nghĩ đến mình, hắn đột nhiên cảm thấy có chút tự đắc. Lam Tiểu Bố không có giấu diếm Luân Hồi Oa ở trước mặt hắn, đó chính là tin tưởng hắn. Nói rõ nhân phẩm của Thích Khai Thương hắn đáng tin.
“Tiểu Bố, khi ngươi biết La Y, chắc đã có Luân Hồi Oa rồi nhỉ?” Thích Khai Thương đột nhiên hỏi.
Lam Tiểu Bố không rõ lời Thích Khai Thương nói có ý gì, hắn vẫn đáp, “Đúng vậy, Luân Hồi Oa là pháp bảo ta mang theo từ tiên giới đến.”
Thích Khai Thương cười he he, “Nếu như La Y biết ngươi có Luân Hồi Oa, ta đoán hắn nhất định sẽ tìm mọi cách để cướp đoạt Luân Hồi Oa của ngươi.”
Lam Tiểu Bố cũng cười ha ha, một lát sau mới lên tiếng, “Hắn không có tư cách.”
Một Thế Giới Thần thì có cái rắm tư cách gì cướp đoạt Luân Hồi Oa của hắn, nếu như Dịch Đế đến cướp đoạt Luân Hồi Oa, hắn mới thật sự không có cách gì cả. Ví dụ như Yến Đế Tể Tấn Trần lúc này, hắn có lẽ sẽ cướp đoạt Luân Hồi Oa của mình, cũng có năng lực cướp đoạt. Nhưng mà chờ sau khi bọn người Niệm tấn cấp lên Thần Vương, Tể Tấn Trần cũng sẽ không còn tư cách nữa.
Thích Khai Thương sửng sốt, sau đó âm thầm gật đầu, có Niệm và Quân Vu ở đây, La Y quả thật không có tư cách cướp đoạt Luân Hồi Oa của Lam Tiểu Bố.
Tốc độ của Luân Hồi Oa rất nhanh, chỉ ngắn ngủi mấy ngày, đám người đã đến thần tiệm bên ngoài rừng bia. Mọi người xuyên qua thần trận cấp thấp, vượt qua thần tiệm đứng ở bên ngoài rừng bia.
“Mấy vị lão ca, ta đi trước mở đường, ba người các người phải quan sát kĩ bước chân của ta rồi bám theo.” Lam Tiểu Bố nói.
Hắn không vẽ tuyến đường đi ra cho ba người, hắn cảm thấy tuyến đường đến Thạch Đao Thần Tông khác với tuyến đường đến Ẩn Cung Hồ. Tuyến đường này một khi có sự thay đổi, cho dù có là Thế Giới Thần cũng sẽ bị lạc ở bên trong. Lam Tiểu Bố có Trận Bàn May Mắn, thật sự không sợ tuyến đường thay đổi.
Lam Tiểu Bố là Thiên Thần cảnh, Niệm, Quân Vu và Thích Khai Thương đều là cảnh giới Thế Giới Thần. Lam Tiểu Bố có dùng tốc độ nhanh nhất tiến lên thì ba Thế Giới Thần cũng có thể theo kịp.
Lộ trình gần một năm, lần thứ hai Lam Tiểu Bố đi, chỉ cần hơn ba tháng, đã đứng bên ngoài Thạch Đao Thần Tông.
“Thạch Đao Thần Tông?” Thích Khai Thương chấn động nhìn tên tông môn trước mắt, hắn không ngờ sâu trong rừng bia còn có một tông môn tồn tại.
“Không ngờ thật sự có Thạch Đao Thần Tông…” Niệm cảm thán.
“Niệm huynh, ngươi từng nghe nói đến Thạch Đao Thần Tông sao?” Lam Tiểu Bố vội vàng hỏi.
Niệm gật đầu, “Nó khắc trên một bản di tích Viễn Cổ bằng đá, ta đã từng tìm kiếm được một cái di tích, trong di tích đó lấy được một quyển sách Phù Đạo bằng da. Trừ cái đó ra, trong di tích kia còn nhìn thấy một vài tượng đá, trong đó có mấy chữ Thạch Đao Thần Tông này.”
Lam Tiểu Bố hiểu ra lai lịch của quyển sách bằng da mà Niệm đưa cho mình lúc trước, hóa ra là lấy được trong một cái di tích Viễn Cổ. Thạch Đao Thần Tông không cần phải nói nhất định là một tông môn vô cùng cổ xưa, xem ra quyển sách bằng da kia của hắn cũng vô cùng cổ.
Lam Tiểu Bố nghĩ đến hạt châu màu trắng sữa mà hắn đã lấy được từ trên người nữ tử của Thạch Đao Thần Tông kia, không biết đó là thứ gì. Nếu như là không gian, chỉ sợ trong đó cũng là những thứ chỉ có trong viễn cổ.
Đáng tiếc trình độ trận đạo và tu vi của hắn quá thấp, bây giờ hoàn toàn không thể nào mở hạt châu đó ra được.
“Nơi này quả thật là nồng đậm thần linh khí, đúng là nơi tu luyện tốt.” Quân Vu thở dài.
Mọi người sau khi đi vào trong hộ trận tông môn, lập tức nhìn thấy đông đảo tu sĩ bị vẫn lạc kia.
“Đây là có chuyện gì?” Thích Khai Thương khiếp sợ nhìn tình cảnh trước mắt, sau đó quay đầu hỏi thăm Lam Tiểu Bố.
Lam Tiểu Bố lắc đầu, “Ta cũng không biết, ta nghĩ mọi người đừng động đến. Còn những chiếc nhẫn kia, đều vô dụng, đừng lấy đi.”
Cho dù đám người Niệm không biết đây là trúng Tiểu Vẫn Mệnh Thuật, nhưng mà bọn hắn đoán đây cũng là một thủ đoạn cực kỳ độc ác, hoặc là một loại độc vật.
Nhiều tu sĩ chết đi mà bộ dạng lại như còn sống ở chỗ này, cho dù là Thích Khai Thương, Quân Vu hay là Niệm, đều có cảm giác nặng nề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận