Khí Vũ Trụ

Chương 857: Lạc Thải Tư bị bắt đi. (2)

Làm xong những chuyện này, lại dùng tốc độ cao nhất của Luân Hồi Oa, phóng đến Côn Khư Hải. Không có Cổ Đạo giúp đỡ, bản thân Lam Tiểu Bố tự bố trí một cái trận pháp khống chế. Nếu không thì, Luân Hồi Oa phi hành hơn mười năm, hắn cũng không thể lãng phí khoảng thời gian này vào chuyện khống chế pháp bảo.
Luân Hồi Oa nhanh chóng bay trong hư không, Lam Tiểu Bố thì tiến vào bên trong tu luyện.
Bây giờ trên người hắn có rất nhiều tài nguyên tu luyện, đáng tiếc là, không có loại tài nguyên tu luyện đỉnh cấp như thần linh khí, tiên mạch cực phẩm cũng chỉ xem như tàm tạm.

Côn Bằng Hào, cũng được xem là một chiếc tiên thuyền hư không tương đối nổi tiếng ở Côn Khư Hải. KHông chỉ bởi vì tốc độ nhanh, thân thuyền cũng vô cùng rộng rãi, danh dự không tệ, cộng thêm chuyện giá cả có thể khiến người ta chấp nhận được, cho nên rất nhiều người lai vãng đến Tiên giới và Côn Khư Hải, đều thích ngồi Côn bằng Hào.
Côn Bằng Hào có khoảng năm tầng, một tầng phía dưới cùng không chứa người, bình thường là nơi bố trí Tiên Linh mạch. Ba tầng hai, ba, năm là nơi tu sĩ ở, tầng thứ tư là phường thị, giúp tu sĩ dễ dàng trao đổi mua bán.
Cho dù tốc độ của Côn Bằng Hào nhanh, nhưng từ Tiên giới đến Côn Khư Hải, cũng cần hơn một trăm năm. Cho nên tầng thứ tư mới là nơi náo nhiệt nhất trên Côn Bằng Hào.
Lúc này, tại phường ở ở tầng bốn, người đến người đi. Có bốn người nam nữ đang đi dạo trong phường thị, vừa tán gẫu. Bốn người này là hai nam hai nữ, tu vi của bốn người này cũng không tính là quá cao, người có tu vi mạnh nhất cũng chỉ là Đại Chí Tiên mà thôi, còn lại đều là Đại Ất Tiên.
“Ai, nếu như ta biết luyện đan thì tốt rồi, ta nhất định sẽ luyện chế ra mọt đống lớn Chí Hà Đan, đến lúc đó ta sẽ đưa cho các ngươi mỗi người một sọt. A, Chu dại ca không cần, hắn đã là Đại Chí Tiên rồi.” Nói chuyện chính là người có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn nhất trong bốn người. Nàng tên là Lương Huyên, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, tính cách lại tùy tiện.
Một nữ tử khác lại nói, “Ta có thể ở chỗ này cùng các ngươi đi dạo phường thị, trong lòng ta vô cùng vui vẻ, ta còn chưa biết tình hình của sư tỷ ta thế nào nữa. Ai, thật không ngờ, nơi này không cho phép gửi tin tức đi, bây giờ ngay cả Thông Tin Châu ta cũng không có.”
“Thải Tư sư muội, ngươi không cần phải lo lắng, thời gian trăm năm đối với chúng ta mà nói thì rất nhanh. Chỉ cần đến Côn Khư Hải rồi, ngươi lại truyền tin cho sư tỷ của ngươi. Côn Bằng Hào thường xuyên lui tới tiên giới và Côn Khư Hải, nhiều nhất thì chậm thêm mấy trăm năm nữa thôi.” Lương Huyên nói.
Nữ tử được gọi là Thải Tư kia im lặng, nàng chẳng những nghĩ đến sư tỷ và sư phụ, mà còn nghĩ bản thân mình thật ngốc, ai cũng có thể tu tiên hay sao? Nàng gặp phải nhiều cơ duyên, mới lấy được một bộ công pháp tu tiên, đồng thời gặp được sư phụ của mình. Sợ rằng Lam Tiểu Bố sẽ không có vận may lớn như mình, ai…
Nàng chính là Lạc Thải Tư mà Lam Tiểu Bố muốn tìm, khác với khi Lam Tiểu Bố biết Lạc Thải Tư đã tu tiên, Lạc Thải Tư cũng không hề biết Lam Tiểu Bố đã phát triển như thế nào.
Sau khi Huyền Hà Tiên Vực bị luyện hóa, may mắn là thực lực của Nhiếp Tương Vũ mạnh mẽ dẫn theo các nàng trốn ra khỏi Huyền Hà Tiên Vực. Nàng càng tương đối may mắn hơn, khi chạy trốn trong hư không gặp phải ba người Lương Huyên, Đổng An Hàn và Chu Kha đang liều mạng đi đến Côn Khư Hải.
Ba người đều không phải là hạng người xảo trá gì, bởi vì tư chất cũng không cao, cho nên kết bạn lang thang trong hư không, có đôi khi sẽ đi đến một vài tiên vực tìm kiếm tài nguyên tu luyện. Trải qua nhiều năm dốc sức, cũng đều đến cảnh giới Đại Ất TIên hoặc Đại Chí Tiên.
“Côn Khư Hải vô cùng nguy hiểm, sau khi chúng ta đến đó nhất định phải vô cùng cẩn thận. Nếu như không cẩn thận, vậy thì sẽ mất mạng.” Người vừa nói chuyện chính là Đổng An Hàn, trong mắt bốn người Đổng An Hàn là người có tâm tư trần trụi nhất cũng là người suy nghĩ nhiều nhất. Nhưng mà không hề có ý xấu gì, nếu không thì cũng sẽ không đi cùng Chu Kha, Lương Huyền lang thang nhiều năm như vậy.
Chu Kha gật đầu, “Đúng vậy, chúng ta không đi cướp đoạt những thiên tài địa bảo kia, chỉ cần có thể tìm được một ít tài nguyên tu luyện thích hợp với chúng ta là đường rồi. Quan trọng nhất là không nên đắc tội với cường giả.”
Trong bốn người, Chu Kha là người có tu vi mạnh nhất, Đại Chí Tiên hậu kỳ. Nhưng hắn cũng là người phóng khoáng nhất, có chút nhiệt tình. Bốn người ở trong hư không, có rất nhiều chuyện đều do Chu Kha giải quyết.
“Phía trước có một cái đan các, chúng ta đến đó xem một chút đi, nhìn đã mắt một chút cũng được.” Lương Huyên ngắt lời Chu Kha và Đổng An Hàn nói, trước mắt nàng nghĩ, còn chưa đến Côn Khư Hải, nghĩ nhiều như vậy làm gì?
Mấy người kia còn chưa đáp lại, một nam tử đã xuất hiện ở trước mặt bốn người, đây là một tu sĩ Đại La Kim Tiên.
Bốn người nhanh chóng tránh sang một bên, đối mặt với cường giả, bọn hắn đều chủ động né tránh. Đây cũng là kinh nghiệm sinh tồn nhiều năm qua của bọn họ. Hơn nữa nam tử này mặc trang phục hộ vệ, rõ ràng là nhân viên của Côn Bằng Hào.
Nam tử này không rời đi, ánh mắt nhìn lướt qua bọn họ, sau khi hắn nhìn thấy Lạc Thải Tư, ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc, thầm nghĩ đúng là một nữ tử xinh đẹp linh động.
“Trong các ngươi ai là Lạc Thải Tư?”
Lạc Thải Tư nhanh chóng kính cẩn đứng ra, “Vãn bối Lạc Thải Tư xin ra mắt tiền bối.”
Đại La Kim Tiên này gật đầu, “Lạc Thải Tư, lúc trước ngươi làm trái với quy tắc của tiên thuyền, tự tiện phát một đạo tin tức ra ngoài.”
Lạc Thải Tư thấp thỏm lo âu nói, “Tiền bối, ta quả thật là không biết quy tắc này, Thông Tin Chau của ta cũng bị lấy đi rồi.”
Đại La Kim Tiên này xua tay nói, “Nói với ta những chuyện này cũng không có tác dụng gì cả, ngươi đi mà nói với đại nhân của chúng ta ấy.”
“Tiền bối, chuyện này thật sự có hiểu lầm, Lạc Thải Tư quả thật là không biết…” Chu Kha bước lên trước kính cẩn nói.
“Cút, tiên thuyền làm việc như thế nào, ngươi dám xen vào sao?” Đại La Kim Tiên này đập một bàn tay ra, trực tiếp đánh Chu Kha bay xa mấy trượng, đụng vào hộ trận của một cửa hàng ở đằng xa, trong miệng phun ra mấy cái răng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận