Khí Vũ Trụ

Chương 259: Khai sáng thời đại Tiên giới mới (2)

Đan lô vừa đánh ra, lại nhất thời chậm lại, mà khí thế sát phạt trên trường kích trong tay Lam Tiểu Bố càng lúc càng cao, rõ ràng hắn chỉ nhìn thấy có một mình Lam Tiểu Bố, chỉ có một thanh trường kích, nhưng hết lần này đến lần khác Quế Vô Thủ lại cảm thấy mình như đang đối mặt với thiên quân vạn mã. Khí thế bành trướng gào thét kia, uy danh sát phạt quyết tuyệt kia, khiến trong lòng Quế Vô Thủ phát lạnh.
Chính mình không phải không đánh lại người này, mà là do chân nguyên và thần niệm của hắn bị áp chế, vừa rồi còn bị Mạnh Ngạo liều mạng đánh một lần, trước tiên lui lại rồi nói.
Quế Vô Thủ tìm được cái cớ cho mình, cũng không tiếp tục do dự nữa, điên cuồng muốn tránh khỏi loại khí thế sát phạt hung hãn này.
Trường kích trong tay Lam Tiểu Bố đã phát ra âm thanh ong ong, máu trong người hắn cũng sôi trào lên, quanh người đầy tiếng trống trận, hơi thở sát phạt trên trường kích đến chính hắn cũng không thể chặn lại.
Đây không phải là Cung âm Sát do Kim Đan đánh ra, mà là Cung âm Sát do Hóa Đan Cảnh đánh ra.
Cho dù chân nguyên và thần niệm bị áp chế, Quế Vô Thủ vẫn có thể dựa vào thiêu đốt chân nguyên mà liều mạng lui lại, nhưng Quế Vô Thủ có lui lại như thế nào đi nữa, cái khí thế sát phạt cuồng bạo trước mắt hắn kia vẫn càng ngày càng mạnh, càng ngày càng rõ ràng.
Rõ ràng là mình đã lùi lại, nhưng Quế Vô Thủ vẫn cảm thấy mình hoàn toàn không thể nào tránh thoát được. Ý nghĩ này vừa nảy lên, không thể nào xóa bỏ được.
“Lam tông chủ, hạ thủ lưu tình…” Quế Vô Thủ điên cuồng hét lên, hắn tựa như đã thấy cái chết đang đến rất gần.
Mạnh Ngạo đang trọng thương nằm ở đằng xa đờ đẫn nhìn Quế Vô Thủ đang phát điên, nhìn thấy khí thế sát phạt đã đạt đến đỉnh phong của Lam Tiểu Bố, trong lòng thầm chấn động, đây là thần thông gì vậy? Chỉ với Kim Đan cảnh có thể chém giết Hư Thần cảnh? Hư Thần cảnh bị loại thần thông này kiềm chế, còn vội vã xin tha?
Một tiếng hét lớn truyền đến!
Nhất âm dương quan đoạn tràng thanh, cung nhạc khởi, trường kích hoành trảm cửu vạn lý!
Trường kích của Lam Tiểu Bố như muốn xé rách không gian, hơi thở sát phạt đáng sợ cuối cùng cũng ngưng tụ thành sát khí thực chất, càn quét thiên địa lao về phía Quế Vô Thủ.
Oanh! Đan lô bị trường kích đánh bay, trường kích vỡ ra nhưng thế đi không suy giảm chút nào, trong chớp mắt đã bao trùm Quế Vô Thủ.
Trong mắt Quế Vô Thủ, trường kích mang hơi thở sát phạt kia dường như chậm lại, trong lòng hắn như phát điên muốn cử động thân thể thoát khỏi loại khí thế sát phạt này, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.
Quế Vô Thủ vứt bỏ giãy dụa vô ích, hắn trơ mắt nhìn kỵ binh vô cùng vô tận nhào lên, vô số trường kích đâm vào thân thể hắn, hắn bị âm thanh sát phạt cuồng bạo này tiêu diệt, dưới vô cùng vô tận kỵ binh này tiêu tán.
“Banh!”
Cả người Quế Vô Thủ văng ra ngoài, sau đó hóa thành bã vụn va vào Tỏa Thần Át Nguyên Giảo Sát Trận rơi xuống đất.
Lam Tiểu Bố thở dài một hơi, khí thế tản đi, sắc mặt tái nhợt uể oải ngồi phịch xuống đất, đồng thời nhanh chóng lấy ba viên Thọ Nguyên Quả ra nuốt vào.
Sau khi dùng Bạo Chân đan, sẽ giảm thọ hai mươi năm, cũng may hắn có nhiều Thọ Nguyên Quả, ăn ba viên có thể bù về một chút.
“Lam tông chủ…” Thật lâu sau Mạnh Ngạo mới tỉnh táo lại, thần thông mà Lam Tiểu Bố vừa thi triển khiến trong lòng hắn cảm thấy mình vĩnh viễn không thể nào địch nổi, đây là Kim Đan cảnh sao?
Hắn khẳng định nếu như Lam Tiểu Bố dùng Bạo Chân Đan đối phó với hắn, vậy thì không cần cái Khốn Sát trận cấp năm kia nữa.
“Tiểu Bố sư huynh, ngươi xử lý Quế Vô Thủ rồi.” Tuyên Phủ từ đằng xa chạy lại, trong giọng nói tràn đầy kích động và hưng phấn.
Hắn hình như cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, lúc trước Tiểu Bố sư huynh còn có thể trực tiếp phá Loan Nguyệt đan lâu, giết chết chưởng quỷ, xử lý được Quế Vô Thủ thì có gì kỳ lạ? Có lẽ hắn hoàn toàn không hiểu rõ thế nào là Hư Thần cảnh, không hiểu rõ chênh lệch giữa Hư Thần cảnh và Kim Đan cảnh lớn biết bao nhiêu.
Cổ Đạo đắc ý hú lên vài tiếng, trong mắt tràn đầy đắc ý và huênh hoang, tựa như Quế Vô Thủ là do nó xử lý.
Lam Tiểu Bố đã khôi phục một chút, đứng lên ôm quyền nói với Mạnh Ngạo, “Mạnh huynh, đa tạ ngươi, lần này nếu không có ngươi giúp, e là ta đã không thể xử lý Quế Vô Thủ, thậm chí còn bị con rùa này xử lý.”
Giờ phút này Mạnh Ngạo mới tỉnh táo lại, hắn âm thầm may mắn vì mình không đoán sai, Lam Tiểu Bố không trốn khỏi Quế Vô Thủ, mà là xử lý luôn Quế Vô Thủ.
“Lam tông chủ, chỉ sợ toàn bộ người ở Nguyên Chân đều không thể ngờ được, ngươi có thể xử lý Quế Vô Thủ. Từ nay về sao, Nguyên Châu sẽ có thêm một tông môn cường đại, đó chính là Thiên Vân Tiên Môn.” Trong lòng Mạnh Ngạo quyết định, nhất định phải thiết lập quan hệ tốt với Lam Tiểu Bố.
Lam Tiểu Bố cười nhạt một tiếng, “Mạnh huynh, bây giờ ta đã không còn là tông chủ của Thiên Vân Tiên Môn nữa, Thiên Vân Tiên Môn đã sớm đuổi ta ra hỏi tông môn rồi, ta đang định quay lại phường thị Mưu Bắc.”
“A…” Mạnh Ngạo dại ra, trên đời này còn có tông môn ngu xuẩn như vậy? Lại đuổi một tông chủ như vậy ra ngoài, điên đến mức nào chứ.
Nhưng Mạnh Ngạo nhanh chóng tỉnh ngộ lại, hắn biết thực lực của Lam Tiểu Bố cường hãn như vậy, tiền đồ nhất định vô hạn. Nhưng Thiên Vân Tiên Môn hiển nhiên không biết, bọn hắn chỉ biết Lam Tiểu Bố thích gây chuyện, từ Tây Côn Lôn phái đến Quy hải gia tộc, Đông Vũ Kiếm Tông rồi lại đên Quế Vô Thủ. Cho nên bọn họ sợ, bọn họ không dám để cho một người thích gây chuyện như Lam Tiểu Bố làm tông chủ, nghĩ vậy thì hình như cũng không có gì sai.
Lam Tiểu Bố cất hết mọi thứ đi, nghiêm mặt nói với Mạnh Ngạo. “Mạnh huynh, ta thấy ngươi ở lại Bạch Vũ tiên thành cũng không thoải mái, không bằng đi với ta đến phường thị Mưu Bắc đi, chúng ta cũng nhau khai sáng một thời đại Tiên giới mới, thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận