Khí Vũ Trụ

Chương 839: Suýt chút nữa phá trận. (2)

Nhìn Hư Không Khốn Sát Trận được hắn chữa trị một chút xíu, Lam Tiểu Bố nghĩ đến Thải Thương ở quảng trường dưới mặt đất ở Lôi La Tiên vực. Giờ phút này hắn mới biết, hắn giết được Thải Thương là chuyện may mắn như thế nào.
KHông đúng, nếu như Thải Thương tu luyện thần thông phân thân, vậy rất có thể còn chưa bị giết. Ý nghĩ này vừa nhảy ra, lại có cảm giác càng lúc càng mãnh liệt.
Tia tuyệt vọng trong mắt Thải Thương kia, còn cả chuyện biết rõ hắn phải chết còn phóng đến, rất có thể chỉ là để che mắt hắn mà thôi, khiến hắn thả lỏng cảnh giác. Còn cả tu sĩ trên cây cột máu ở quảng trường đó nữa, từng người một nổ tung cũng có thể là do Thải Thương đang thay đổi sự chú ý của hắn.
NHiều tu sĩ nổ tung như vậy, một khắc đó hắn chỉ muốn sớm rời khỏi tràng cảnh khủng khiếp đó thôi.
Lam Tiểu Bố trốn trong một góc của đại trận, vừa thở hổn hển chữa thương, vừa chữa trị Hư Không Khốn Sát Trận.
“Thanh Nhất, Phi Hồn, Ngọc Khuynh…” Trầm Ấp bên trong Hư Không Khốn Sát Trận liên tục kêu hơn 20 cái tên, đồng thời nghiêm giọng quát, “Các người lập tức tự bạo, ngay bây giờ. Nếu không cái Hư Không thần trận này khóa lại, không một ai trong chúng ta đi nổi. ta đảm bảo, những đồng bạn đã tự bạo của Tịch Thần cốc, ta sẽ nghĩ cách để các ngươi có thể giữ lại ký ức luân hồi…”
KHông có người nào muốn tự bạo, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ nếu như đại trận này khép lại, bọn hắn có muốn tự bạo nữa thì cũng đã chậm.
Rầm rầm rầm! Lại từng luồng lực lượng tự bạo nổ tung, đại trận vừa được Lam Tiểu Bố chữa trị, lại vỡ ra một lần nữa, hơn nữa mức độ càng mãnh liệt hơn trước đó.
Trầm Ấp kêu ra hơn 20 cái tên, nhưng thật sự tự bạo chỉ có mười người.
Nhưng mà lúc này không có người nào quản những chuyện này, tất cả mọi người đều điên cuồng lấy pháp bảo ra công kích vị trí bị vỡ ra trên Hư Không Khốn Sát Trận.
Lam Tiểu Bố lấy mấy quả Vụ Ngọc Tiên Quả ra nuốt vào, sau đó mặc kệ thức hải đau nhức, liều mạng tăng nhanh tốc độ dùng trận văn tu bổ lại trận cơ Hư Không trận. Dùng trận kỳ để tu bổ đại trận Hư KHông, sơ hở quá lớn, những người này mà tự bạo sẽ bị phá vỡ càng nhanh hơn. Một khi cái đại trận Hư Không này bị phá nát, chỉ sợ ngay cả Tịch Diệt chi địa hắn cũng không thể chạy đến được.
Nhưng mà hình thức này lại càng có lợi cho Lam Tiểu Bố, chỉ cần không có người nào tự bạo trước mặt mình, hôm nay hắn thắng chắc.
Sắc mặt Trầm Ấp càng lúc càng khó coi, hắn biết người sợ chết thật sự rất nhiều. Nếu không thì đại trận này đã sớm bị phá vỡ rồi.
Nghĩ đến đây, Trầm Ấp lập tức nói, “Hồ Thái Thượng, Phong Hồng Thái Thượng…. Ở lại, những người còn tại cùng với ta, toàn bộ tự bạo. Cho dù có dốc hết toàn bộ thực lực của Tịch Thần cốc ta, cũng phải giết chết người này. Nếu không chúng ta sống không bằng chết, đã như vậy, sau không chựa chọn luân hồi? Tu sĩ của Tịch Thần cốc ta sau khi luân hồi, chỉ cần vài vạn năm là có thể khôi phục được thực lực.”
Sau khi Trầm Ấp nói xong, là người đầu tiên tự bạo, sau Trầm Ấp, lại có thêm mấy đạo lực lượng cuồng bạo nổ tung.
Nhìn đại trận Hư KHông lại bị xé mở lần nữa, mà lần này dường như có người muốn lao ra. Trong lòng Lam Tiểu Bố trầm xuống. Lúc này hắn cuối cùng không màng đến chuyện thức hải bị thương nặng, điên cuồng khắc họa ra từng đạo trận văn Hư Không. Trong lòng của hắn cũng thầm nghĩ, bọn gia hỏa này không xem mạng của người khác là gì, mà đối với bản thân mình quả nhiên cũng hung ác.
Nhưng mà nghĩ đến Khốn Sát đại trận và nhận mang không gian ở bên trong, chuyện này hình như cũng bình thường, Tự bạo cũng là chết, mà không tự bạo cũng thế, đã như vậy, còn không bằng chọn cách tự bạo.
Bàn về chuyện hung ác với bản thân, Lam Tiểu Bố hắn cũng là một kẻ hung ác. Ngay cả thần hồn mà hắn cũng có thể xé rách, bây giờ thì có gì phải e ngại? CHo dù thức hải có bị thương đáng sợ đến mức nào, trận văn Hư Không vẫn không ngừng được Lam Tiểu Bố khắc họa ra.
NHìn thấy vết nứt mà Trầm Ấp và hơn mười người xé mở ra trên đại trận lại từ từ thu nhỏ lại, những tu sĩ của Tịch Thần cốc bên trong Hư Không Khốn Sát Trận đều thấp thỏm lo âu.
Nếu như Trầm Ấp còn sống, hắn nhất định sẽ giận dữ mắng to. Hắn kêu gọi năm mươi, sáu mươi người tự bạo với hắn, kết quả chỉ có hơn mười người tự bạo. Nếu như là năm mươi, sáu mươi người này tự bạo, cho dù Lam Tiểu Bố thật sự có bố trí ra thần trận, chỉ sợ cũng đã bị đánh nát rồi. Đáng tiếc là, người sợ chết quá nhiều, khiến công sức tự bạo của những người kia đều trôi theo dòng nước hết.
Lam Tiểu Bố cảm nhận được cảm giác bị xé rách thức hải của mình càng lúc càng đáng sợ, thậm chí một khắc sau sẽ hỏng ngay lập tức. Nhưng hắn vẫn không dám chủ quan, hắn nhất định phải nhanh chóng chữa trị Hư Không Khốn Sát Trận lại, sau đó mới bắt đầu tiêu diệt.
Bây giờ hắn hoàn toàn không dám diệt, một khi bắt đầu, sẽ khiến người bên trong cảm thấy tuyệt vọng, lúc đó người tự bạo nhất định sẽ tăng lên gấp bội.
Thái Thượng trưởng lão Phong HỒng nhìn vết nứt đang dần dần biến mất, trong lòng hắn thở dài, lựa chọn tự bạo. Hắn biết, Tịch Thần cốc không còn nữa rồi. Nếu như trước đó mọi người làm theo lời Trầm Ấp nói, bây giờ ít nhất sẽ có ba mươi tiên đế có thể sống sót, đáng tiếc là, người làm theo lời Trầm Ấp nói quá ít.
Phong Hồng Thái Thượng tự bạo, đối với Hư Không Khốn Sát Trận của Lam Tiểu Bố đã không còn chút hiệu quả nào, mặc dù tu vi của hắn mạnh, nhưng vẫn còn kém hơn Uông HIên. Càng quan trọng hơn là, sở dĩ Uông HIên có thể thông qua chuyện tự bạo xé rách được đại trận, đó là vì hắn tự bạo ngay đối diện Lam Tiểu Bố, thời điểm tự bạo đã khiến Lam Tiểu Bố bị trọng thương.
Lam Tiểu Bố ở trong Hư Không Khốn Sát Trận này, tựa như linh hồn của đại trận, một khi đánh linh hồn này bị thương, vậy thì đại trận sẽ bị ảnh hưởng, khả năng tự bạo có thể phá trận sẽ tăng lên rất nhiều.
Một khắc sau Thái Thượng Phong Hồng tự bạo. Lam Tiểu Bố hoàn toàn phong tỏa xong Hư Không Khốn Sát Trận, sau đó phát động trận văn giảo sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận