Khí Vũ Trụ

Chương 1502 - Nhị Giới Thạch Giới Kỳ và Hôi Long. (2)

Lam Tiểu Bố vô cùng hài lòng, nếu như cứ tiếp tục như thế này, vậy Tam Giới Thạch chắc hẳn phải cần có Nhị Giới Thạch làm môi giới. Nếu thế thì, Giới Kỳ Thất Giới Thạch kia, chỉ có thể chờ Lam Tiểu Bố hắn đi lấy về thôi.
Lam Tiểu Bố vừa nghĩ đến đây, đã cảm nhận được hư không bắt đầu dao động, nơi này hình như muốn sụp đổ? Lam Tiểu Bố nhanh chóng xông ra khỏi trận môn.
Hầu như một khắc sau khi Lam Tiểu Bố xông ra khỏi trận môn, hư không sụp đổ đằng sau đã lan đến, sau đó cái trận môn hư không kia cũng bắt đầu sụp đổ.
“Đi mau.” Lam Tiểu Bố nói với Hồ Thanh Gia một tiếng, trực tiếp bỏ chạy.
Hồ Thanh Gia nhanh chóng đi theo sau Lam Tiểu Bố chạy, phía sau bọn họ là tiếng hư không sụp đổ liên miên không dứt.
Mặc dù Lam Tiểu Bố có lấy được cái Giới Kỳ thứ hai hay không, Lam Tiểu Bố đã gây ra động tĩnh lớn như vậy, cũng có chút không tầm thường. Nhưng mà Hồ Thanh Gia không hỏi thăm Lam Tiểu Bố có lấy được Giới Kỳ hay không, nàng cũng không muốn biết.
Hồ Thanh Gia không hỏi, Lam Tiểu Bố cũng không nói, thù lao nên đưa cho Hồ Thanh Gia, đợi lát nữa hắn sẽ đưa, đây là chuyện lúc trước đã nói xong. Trên đường quay về Vũ Trụ Độ Đạo thành, Lam Tiểu Bố hỏi thăm về tình huống hư không Vũ Trụ Độ Đạo Khẩu một chút, so với thông tin hắn biết được cũng không kém gì nhiều.
Hư không Vũ Trụ Độ Đạo Khẩu đã tồn tại từ rất lâu, lúc đầu nơi này chỉ là tuyệt địa. Sau khi Diệt Thế Lượng Kiếp xuất hiện, nơi này đã trở thành nơi sống sót của vô số tu sĩ tránh né lượng kiếp.
Còn về làm sao đến được nơi này, tại sao lại tồn tại, Hồ Thanh Gia cũng không biết.
Lam Tiểu Bố còn đang suy nghĩ, vùng không gian này có phải có quan hệ với Thất Giới Thạch hay không. Sau khi hắn lấy được Nhất Giới Thạch, nên mới bị cuốn đến vùng hư không này. Sau đó ở trong vùng hư không này, hắn lấy được Nhị Giới Thạch.
Thấy Lam Tiểu Bố im lặng, Hồ Thanh Gia chợt nhớ đến một chuyện nói, “Còn có một chuyện nữa, đó chính là tại vùng hư không này cũng không phải là không có gì là không có, còn có một tòa Hư Không Cự Sơn. Lúc đầu hư Không Cự Sơn này cũng không có gì, nhưng ở trên Hư Không Cự Sơn này có thi thể của một con Hôi Long vô cùng to lớn, thi thể con Hôi LOng này dài ít nhất là vạn trượng, cái đầu to như một ngọn núi lớn. Con Hôi Long kia không biết vì sao mà vẫn lạc, cho đến bây giờ, vẫn tản mát ra uy áp kinh khủng.”
Lam Tiểu Bố nghi ngờ hỏi, “Thi thể Hôi Long này, giá trị chắc hẳn vô cùng cao? Vì sao không có ai lấy đi?”
Hồ Thanh Gia nói, “Kỳ quái là ở chỗ này, người bình thường tu vi thấp một chút, còn chưa đến gần con Hôi Long này, sẽ bị uy áp kinh khủng này đè ép đến mất không thể nào làm gì được, đừng bảo là thần niệm, ngay cả dùng mắt cũng không dám nhìn nhiều. Trong tình huống này, muốn lấy Hôi Long đó đi, đó là chuyện cực kỳ viển vông.”
“Lúc trước đi vào vùng hư không này, có phải có Thánh Nhân hay không? Chẳng lẽ Thánh Nhân cũng không lấy Hôi Long kia đi được sao?” Lam Tiểu Bố nghi ngờ hỏi.
Hồ Thanh Gia giải thích, “Sau khi chuyện của Hôi Long bị phát hiện ra, lúc đó đã có rất nhiều Thánh Nhân thực lực cường đại đã rời khỏi vùng hư không này. Có lẽ còn một ít Thánh Nhân vẫn còn ở lại đây, nhưng bọn họ tựa như cũng không thể nào lấy con Hôi Long này đi được. Thân Bất Thanh cũng từng thử qua, cũng không thể nào làm được. Ban đầu Thân Bất Thanh là Đạo Quân của một giới, nhưng mà sau khi đến nơi này, hắn cũng biết hắn chỉ là một ngụy Thánh Nhân mà thôi, so với những Thánh Nhân cường đại kia, hắn hoàn toàn không sánh nổi.
Ngụy Thánh Nhân dù sao cũng là một cường giả, mặc dù Thân Bất Thanh đến gần được Hôi Long, nhưng cái uy áp kia vẫn áp chế hắn đến mức ngay cả thần niệm cũng không thể hoàn toàn mở rộng được, chứ đừng nói đến chuyện kéo Hôi Long vào trong thế giới của mình. Ta nghe Thân Bất Thanh nói, cho dù thần niệm có cuốn được Hôi Long, muốn kéo Hôi Long đi cũng không thể, hắn nói đạo tắc đại đạo của Hôi Long đã cao hơn vùng vũ trụ này, thế giới tu luyện ra được ở vùng vũ trụ này, không thể chứa được Hôi Long, trừ khi có một ngày đạo tắc của Hôi Long này tán loạn đi mới có thể kéo nó đi được. Từ đó sau khi trở về, Thân Bất Thanh đã dùng ta cản đao cho hắn, chính hắn thì dẫn theo Lãnh Khinh Điệp chạy đi.”
Lam Tiểu Bố dừng lại nói, “Hồ đạo hữu, bây giờ đến lúc Vũ Trụ Độ Đạo Khẩu mở ra còn khoảng mấy tháng, ta quyết định đến đó xem một chút, có thể nói chỗ đó cho ta biết không?”
Lúc này Hồ Thanh Gia lập tức lấy một mảnh ngọc giản đưa cho Lam Tiểu Bố, “ĐƯơng nhiên có thể, đây chính là ngọc giản vị trí của Hôi Long. Nơi này đã từng có rất nhiều người đi qua, thậm chí có người bị uy áp nghiền ép mà chết. Ngươi nhất định phải cẩn thận.”
“Đa tạ, ta sẽ cẩn thận.” Lam Tiểu Bố nhận lấy ngọc giản vô cùng vui mừng nói.
Hồ Thanh Gia cũng nói, “Ta ở Vũ Trụ Độ Đạo thành chờ ngươi, sau khi ngươi quay lại, chúng ta cùng rời khỏi nơi này, ta đã ở ngốc trong Vũ Trụ Độ Đạo thành đủ rồi.”
Hồ Thanh Gia rất biết điều, cho dù Lam Tiểu Bố có thể lấy được con Hôi Long kia hay không, nhất định sẽ lấy ra bản lĩnh cuối cùng. Dù sao thì nàng cũng không giúp được gì, đã như vậy, tốt nhất là nàng không cần đi theo.
“Được.” Trong lòng Lam Tiểu Bố rất tán thưởng sự biết điều của Hồ Thanh Gia, cho dù trước đó Hồ Thanh Gia là người như thế nào, nhưng bây giờ nàng không hề khiến người ta chán ghét. Từ sau khi giết chết Lai Trì Lũ, nàng vẫn chưa từng hỏi đến vấn đề Giới Kỳ Nhị Giới Thạch. Cho dù sau khi quay về Vũ Trụ Độ Đạo thành, hắn cũng sẽ nói cho nàng biết, đồng thời bồi thường một vài thứ gì đó cho nàng, những chuyện đó với nàng chủ động hỏi đến là hai việc khác nhau. Mà bây giờ nàng lại chủ động lựa chọn không đi cùng mình đến đó, cũng biết cho dù mình có lấy được Hôi Long hay không, đều có thể bại lộ một ít bí mật của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận