Khí Vũ Trụ

Chương 271: Đao Khẩu ổ (2)

Lam Tiểu Bố nhìn chằm chằm quảng trường khổng lồ trước mắt này, khi hắn còn đang suy nghĩ rốt cuộc trận pháp trong quảng trường này là gì, một luồng sát cơ đáng sợ bao trùm đến, Lam Tiểu Bố nhanh chóng ôm theo Cổ Đạo vọt vào trong quảng trường, một khắc sau khi thần niệm của hắn dảo qua, phát hiện nơi vừa rồi hắn đang đứng có một vùng hư không nhận cuốn qua.
Trong lòng Lam Tiểu Bố trầm xuống, hắn chỉ nhìn thấy quảng trường trước mắt là một đại trân, không ngờ khi hắn vừa bước vào bến tàu này là đã tiến vào sát trận, hay là một cái Hư Không Giảo Sát Trận.
Giờ phút này, không chờ Lam Tiểu Bố kịp suy nghĩ tiếp, một âm thanh kinh khủng bao trùm đến, một khắc sau, thần niệm cũng không thể sử dụng được, chỉ có thể cảm thấy có một bàn tay thật to đang đập vào sâu trong ý thức của mình…
Nhiếp Phách Trận cấp bảy? Lam Tiểu Bố nhanh chóng khẳng định, đây tuyệt đối chính là Nhiếp Phách Trận trận cấp bảy, loại trận pháp này chuyên thu lấy bảy phách của tu sĩ.
Giờ khắc này Lam Tiểu Bố đã hoàn toàn hiểu rõ tại sao Thi Bất Tốn và những người tu sĩ hắn đã nhìn thấy trước đó đều có vấn đề, đều là một đám người đã bị người ta lấy đi bảy phách.
Thần niệm của Lam Tiểu Bố lập tức tạo dựng từng tấm Thần Hồn Thuẫn, bảo vệ hắn và Cổ Đạo, đồng thời nói với Cổ Đạo. “Ngươi lập tức giả bộ bảy phách đã biến mất, ánh mắt không được phép đảo qua đảo lại, chỉ có thể cứng ngắc đi theo đằng sau ta.”
Cổ Đạo cũng biết đang gặp nguy hiểm, không cần Lam Tiểu Bố nhắc nhở, lúc này đã ngoan ngoãn như một con trùng nhỏ.
Xuy xuy! Bàn tay to lớn không thể nhìn được bằng mắt kia đập trên Thần Hồn Thuẫn, âm thanh kia khiến cả người Lam Tiểu Bố run rẩy.
Giờ phút này Lam Tiểu Bố không hề chủ quan một chút nào, Nhiếp Phách Trận cấp bảy hắn hoàn toàn không thể bố trí nổi, hơn nữa để cho hắn phá, hắn cũng không thể phá hết. Cho dù hắn đã sắp đột phá đại sư trận pháp cấp năm, bước vào hàng ngũ đại sư trận pháp cấp sáu, cái Nhiếp Phách Trận cấp bảy này, chắc hẳn phải là tông sư trận pháp mới có thể bố trí được.
“Vũ Trụ Duy Mô lập tức tạo dựng mô hình Nhiếp Phách Trận cấp bảy, tìm ra cửa sinh.” Sau khi sử dụng Thần Hồn Thuẫn bảo vệ bảy phách. Lam Tiểu Bố nhanh chóng sử dụng Vũ Trụ Duy Mô tạo dựng Nhiếp Phách Trận cấp bảy. Cùng lúc đó, hắn dừng hết mọi mô hình đang tạo dựng trong Vũ Trụ Duy Mô, Tiên Tủy Tinh và một chút xíu linh mạch còn chưa dùng hết kia toàn bộ đều tập trung cung cấp linh nguyên cho Vũ Trụ Duy Mô.
Vũ Trụ Duy Mô điên cuồng vận chuyển, đại trận tạo dựng nên cũng từ từ rõ ràng.
Lam Tiểu Bố cũng cảm nhận được Thần Hồn Thuẫn của mình đang xuất hiện rất nhiều vết rách, mỗi lần xuất hiện một vết rách, hắn lại nhanh chóng tu bổ lại. Một khi có đạo Thần Hồn Thuẫn nào bị phá hủy, hắn lại nhanh chóng tạo dựng lại.
Thần niệm đang tiêu hao rất nhanh, trên trán Lam Tiểu Bố xuất hiện mồ hôi lạnh. Chỉ cần Thần Hồn Thuẫn của hắn không kiên trì nổi, mà Vũ Trụ Duy Mô vẫn còn chưa xây dựng trong mô hình Nhiếp Phách Trận cấp bảy, chỉ sợ hắn cũng sẽ giống như Thi Bất Tốn.
Cũng may Vũ Trụ Duy Mô đã không khiến Lam Tiểu Bố thất vọng, chỉ chưa đến một nén nhanh, Nhiếp Phách Trận cấp bảy đã được xây dựng một cách rõ ràng trong thức hải của Lam Tiểu Bố.
“Đi theo ta.” Lam Tiểu Bố nói với Cổ Đạo, nhanh chóng bước đến cửa sinh, sau đó xông vào chỗ sâu trong đảo nhỏ.
CÓ nhiều thứ, nếu như ngươi xem không hiểu, vậy thì cả đời này ngươi cũng đừng mong có thể đi ra ngoài, nếu như đã hiểu, chỉ là chuyện mấy bước chân.
Có Vũ Trụ Duy Mô xây dựng mô hình Nhiếp Phách Trận cấp bảy, Lam Tiểu Bố chỉ cần mấy phút đã có thể đi ra khỏi quảng trường.
Khi cả người thả lỏng, Lam Tiểu Bố đã đứng trước một cửa đại điện.
Phía trên cung điện có viết ba chữ, “THất Phách điện.”
Mặt ngoài Lam Tiểu Bố vẫn tỏ ra bình tĩnh, tựa như những tu sĩ bị lấy đi bảy phách, không có chút tình cảm nào. Nhưng trong lòng hắn lại nổi sát khí.
Cái đồ khốn khiếp nhà ngươi, ông đây đến đây tìm Uẩn Thần Quả mà thôi, vậy mà muốn lấy đi bảy phách của ông, cho dù hôm nay Tiểu Bố gia gia không chỉnh chết ngươi, thì trong tương lai nhất định cũng phải chơi chết ngươi.
Trong lòng càng tức giận, ngoài mặt Lam Tiểu Bố lại càng bình tĩnh Trong lòng hắn đang mắng to, trên thực tế thì vẫn lo lắng. Hắn lo lắng gia hỏa bố trí trận pháp kia đang ở trong tối quan sát hắn, một khi tu vi của đối phương không chênh lệch gì mấy với Quế Vô Thủ, vậy thì sợ rằng hôm nay hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Lam Tiểu Bố vừa bước vào đại điện, một bóng người quen thuộc lập tức từ bên trong đi ra. Nhìn thấy người này, Lam Tiểu Bố suýt chút nữa đã kêu thành tiếng.
Tần Mạch Tài, mấy năm trước Tần Mạch Tài vẫn còn ở phường thị Mưu Bắc mời hắn đến Chiểu đảo tìm Uẩn Thần Quả, vậy mà mấy năm sau cũng đến nơi này, hơn nữa chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ của Tần Mạch Tài Lam Tiểu Bố đã biết hắn ta cũng đã mất đi bảy phách.
Lam Tiểu Bố thầm than, một khi bước vào con đường tu đạo, cái chết đôi khi còn đơn giản hơn so với những phàm nhân bình thường.
Tần Mạch Tài cũng nhìn thấy Lam Tiểu Bố, hắn ta ngừng lại, thậm chí còn chào Lam Tiểu Bố một tiếng, “Lam phường chủ, ngươi cũng đến tìm Uẩn Thần Quả à, nơi này có Uẩn Thần Quả, ta còn chưa tìm ra, ta đi tìm trước đây.”
Nói xong, Tần Mạch Tài tiếp tục đi xa.
Lam Tiểu Bố cũng không gọi Tần Mạch Tài lại, Tần Mạch Tài nhìn có vẻ còn kém hơn cả Thi Bất Tốn, rõ ràng không hề biết mình đã mất đi bảy phách.
Chiểu đảo, nếu như không có người lan truyền cái tên này đi, Lam Tiểu Bố tuyệt đối không tin.
A, Lam Tiểu Bố bỗng nhiên nghĩ đến ba chữ “Đao Khẩu ổ”, Đao Khẩu ổ chẳng phải là nửa chữ bên phải của từ Chiểu đảo sao? Văn tự ở Nguyên Châu cũng hơi khác văn tự trên Địa Cầu, nhưng nếu dựa theo văn tự Địa Cầu thì cũng có chút tương tự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận