Khí Vũ Trụ

Chương 1901 - Điện chủ trở về.

Trường Sinh Kích cuốn lên một đám kích mang, lĩnh vực từ hai tên bát chuyển Thánh NHân cùng tăng cường đang khóa hắn kia tựa như vỏ trứng gà, chẳng có chút tác dụng ngăn cản nào.
TRong lòng Lam Tiểu Bố vô cùng cảm thán, cũng là lĩnh vực đạo tắc Thánh Nhân, cường độ lĩnh vực đại đạo của hắn và cường độ lĩnh vực đại đạo của đối phương có bản chất khác nhau. Nếu như hắn không hoàn thiện đại đạo của mình một lần nữa, lĩnh vực của hắn nhiều nhất chỉ có thể ngăn cản một người trong đó, nếu như lĩnh vực Thánh Nhân của hai tên bát chuyển Thánh Nhân điệp gia lên khóa lại, có lẽ hắn sẽ lựa chọn chạy trước.
Nam tử râu dài cảm nhận đươc lĩnh vực của mình bị nát ra, hoảng sợ kên to, “Cùng nhau ra tay, hắn đã nửa bước vào Vĩnh Sinh, cố ý che giấu còn nhất chuyển…”
Lúc nói chuyện, một cái Phù Vân Ấn to lớn được hắn ta lấy ra, đạo vận Thánh Nhân cường hãn hoàn toàn dung nhập vào trong Phù Vân Ấn, khiến không gian phát ra tiếng vang kèn kẹt.
Tên nữ tử bát chuyển Thánh Nhân kia cũng thay đổi sắc mặt, nàng cũng cảm nhận được lĩnh vực của mình đang nát đi. Khác với suy nghĩ của nam tử râu dài này chính là, nàng hoàn toàn không lấy pháp bảo ra mà điên cuồng lui lại.
Là một trong những Thái Thượng trưởng lão của Thái Khư Phần, TRị Di không muốn bản thân mình bị vẫn lạc ở nơi này. Đừng nói là vẫn lạc, cho dù là bị thương một chút nàng cũng không muốn. Nàng đến đây chính là vì tài nguyên, thuận tiện làm bình phong ở Thái Khư điện. Một khi xuất hiện cường giả đỉnh cấp, nàng cũng không muốn bán mạng.
Nàng và Thường Đình là hai bát chuyển Thánh NHân, lĩnh vực của hai người đã không thể ngăn chặn được Lam Tiểu Bố, trong cái nhìn của nàng, Lam Tiểu Bố chính là cường giả đỉnh cấp, rất có thể giống như Thường ĐÌnh nói, là cường giả đã nửa bước vào Vĩnh Sinh.
Nhìn thấy bát chuyển Thánh Nhân TRị Di Thái Thượng quay người muốn chạy trốn, những tên thất chuyển, lục chuyển Thánh Nhân kia cùng điên cuồng lùi lại phía sau. Nói đùa gì thế? Một cường giả nửa bước vào Vĩnh Sinh, khiến cho bát chuyển Thánh Nhân TRị Di phải chạy trốn, bọn hắn dựa vào đâu mà bán mạng?
Kết quả người vây công Lam Tiểu Bố chỉ còn lại một mình Thường Đình, đối mặt với Lam Tiểu Bố, Thường Đình tức giận hét lên, “Cùng nhau vây công hắn, ở đây còn có đại trận Giảo Sát của chúng ta, điện chủ chẳng mấy chốc nữa sẽ trở về…”
Quả nhiên những Thánh Nhân muốn chạy trốn kia cũng nhớ ra, Lam Tiểu Bố có mạnh đến đâu thì nơi này cũng là quảng trường Thái Khư Phần, quảng trường Thái Khư Phần có đại trận KHốn Sát đỉnh cấp. Còn điện chủ, đó là người có Định Vị Truyền Tống Phù, có thể trở về bất cứ lúc nào.
“OAnh!” Trường Sinh Kích của Lam Tiểu Bố đánh vào Phù Vân Ấn, đạo tắc trong Phù Vân Ấn lập tức tan nát, Thường ĐÌnh há mồm phun ra một ngụm máu. Cộng thêm bị lĩnh vực của Lam Tiểu Bố nghiền ép, ngay cả bản thân Thường ĐÌnh cũng muốn chạy. Lam Tiểu Bố quá mạnh, hắn ta khẳng định cho dù có kích phát đại trận Khốn Sát, cuối cùng giết được Lam Tiểu Bố, nhưng nếu như bây giờ hắn ta không chạy, sẽ bị Lam Tiểu Bố giết trước.
Còn muốn chạy? Nhìn thấy hơn mười người định vây giết mình đều muốn chạy, Lam Tiểu Bố không chút do dự lấy Luân Hồi Kiều ra, hôm nay đám tay chân của Thái Khư điện này, hắn không tha cho một người nào.
Đạo tắc Sát Phạt của Lam Tiểu Bố xé rách đạo vận Phù Vân Ấn, quy tắc không gian vỡ nát, lực lượng thần nguyên cuồng bạo dễ dàng xé rách cấm chế phong ấn bên ngoài bàn đấu giá.
Những tu sĩ ngồi gần nhất trực tiếp bị loại lực lượng này cuốn lấy, máu tươi văng ra tung tóe. Những tu sĩ còn đang định tham gia náo nhiệt kia, đều điên cuồng độn ra bên ngoài. Loại đại chiến như thế này, đừng nói là xem náo nhiệt, chỉ cần đi chậm một chút, chi sợ bọn hắn không cần đi nữa. Bởi vì nhẹ thì bị xé rách thân thể và đại đạo, nặng thì bị đánh vào luân hồi.
Răng rắc! Đạo tắc lĩnh vực và quy tắc thần thông vỡ vụn, một cái cầu gỗ xuất hiện trong Thái Khư điện, trực tiếp xé rách Thái Khư điện.
Mấy tên chấp sự, trưởng lão của Thái Khư điện trước đó chuẩn bị vây công Lam Tiểu Bố, về sau bị thực lực cường đại của Lam Tiểu Bố dọa chạy trốn. Sau khi nhớ đến đại trận Khốn Sát và điện chủ sắp quay về, lại theo bản năng mà ngừng lại. Một khắc sau, bọn hắn đã cảm nhận được đạo vận của mình đang bị đạo vận Luân Hồi khóa lại.
Luân Hồi Kiều? Bên ngoài Thái Khư điện bị phá nát, một vài tu sĩ đã chạy đi đều chấn động nhìn cầu gỗ mông lung đang vắt ngang trên bầu trời Thái Khư điện. Bên dưới cầu gỗ mông lung là đạo vận đang lưu động, lờ mờ có thể nhìn thấy mấy chữ Nhất Tức Nhất Luân Hồi trên Luân Hồi Kiều. Cộng thêm đạo tắc xung quanh cầu gỗ, đây không phải Luân Hồi Kiều thì là gì?
“Lam đạo hữu, chuyện bằng hữu của ngươi không liên quan gì đến ta, ta chỉ đến sau, ta đến đây chỉ vì Thời Gian Đạo Quyển mà thôi.” ÁNh mắt TRị Di lóe lên tia hoảng sợ, trong lòng nàng có một cảm giác bất an cực độ, hôm nay không ổn rồi, cái mạng nhỏ của nàng phải bỏ lại ở đây rồi.
Cho dù nàng không bị Luân Hồi Kiều khóa lại, nhưng mà đạo vận nhàn nhạt như có như không kia đang vờn quanh người nàng, khiến nàng hoài nghi một khi mình cử động, sẽ lập tức bị Luân Hồi Kiều cuốn đi.
“TRị Di, ngươi nói cái gì? Ngươi có biết ngươi nói những lời này sẽ có hậu quả gì không?” Thường Đình lau đi vết máu ở khoé miệng, tức giận quát lớn.
TRị Di hoàn toàn không để ý đến Thường Đình, nàng chỉ quan tâm đến thái độ của Lam Tiểu Bố.
“Lam đạo hữu, ngươi cất Luân Hồi Kiều đi, chuyện này Thái Khư điện ta đồng ý nói chuyện với ngươi.” Một giọng nói nhàn nhạt truyền đến, sau đó một nam tử mặc áo xám cường tráng từ trong hư không rơi xuống. Bên cạnh người nam tử áo xám này, còn có một tên thất chuyển Thánh Nhân có dáng người cao gầy.
“Điện chủ trở về.” Nấy tên Thánh Nhân đang bị Luân Hồi Kiều khóa lại, đều thở phào một hơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận