Khí Vũ Trụ

Chương 1484 - Vũ Trụ Độ Đạo KHẩu. (2)

“Nơi này không có giới vực cũng không có tinh cầu, tại sao lại xuất hiện nhiều người như vậy?” Lam Tiểu Bố hỏi.
Tên tu sĩ Thế Giới Thần này đáp, “Lúc đầu, nơi này cũng không có nhiều người như vậy, còn chưa đến mấy triệu người, đều là từ vết nứt hư không ở các nơi hoặc là không cẩn thận lọt vào vòng xoáy truyền tống tự nhiên bị cuốn đến. Nhưng sau khi Diệt Thế Lượng Kiếp xảy ra, rất nhiều người không có chỗ để trốn, lúc này lại xuất hiện thông đạo tiến vào Vũ Trụ Độ Đạo Khẩu, người của vô số giới vực lập tức tuôn đến vùng không gian này. Thế nhưng tiến vào thì dễ, muốn ra ngoài thì rất khó.”
Lam Tiểu Bố thầm nghĩ, tên gia hỏa tu luyện Đại Tinh Cầu Thuật này không biết là ai. Phàm nhân và tu sĩ sinh tồn trong vũ trụ Hạo Hãn, đâu chỉ có triệu triệu vạn? Kết quả chỉ có mấy chục tỷ người chạy trốn đến được nơi này. Cho dù có sinh tồn ở nơi khác một chút, cũng sẽ không quá nhiều.
Tên gia hỏa tu luyện Đại Tinh Cầu Thuật này thật là tàn nhẫn.
“Vừa rồi ngươi nói nơi này rất khó ra ngoài, ý là vẫn có cơ hội ra ngoài đúng không?” Lam Tiểu Bố nhìn chằm chằm tên Thế Giới Thần này, nếu quả thật không thể ra ngoài, đối phương nhất định sẽ không nói rất khó ra ngoài.
“Vâng, nơi này có một cái bến đò, cái bến đò này có tên là Vũ Trụ Độ Đạo Khẩu. Từ cái bến đò này có thể rời khỏi Vũ Trụ Độ Đạo Khẩu, chỉ là hàng năm từ cái bến đò này chỉ có thể rời đi một lần, mỗi lần chỉ có thể rời đi khoảng trăm người, cho nên có rất nhiều người chỉ có thể bị nhốt ở chỗ này.” Tu sĩ Thế Giới Thần này sau khi nói xong thì có chút lo sợ bất an, những gì nên nói hắn ta đều đã nói rồi, hắn ta không biết đối phương có giết hắn ta hay không.
“Làm sao để đến Vũ Trụ Độ Đạo Khẩu?” Lam Tiểu Bố hỏi.
Tên tu sĩ nhanh chóng lấy một mảnh ngọc giản ra cẩn thận đưa cho Lam Tiểu Bố, “Tiền bối, mảnh ngọc giản này chính là phương vị của Vũ Trụ Độ Đạo Khẩu. Chỉ cần ở trong hư không Vũ Trụ Độ Đạo Khẩu, cho dù là bất cứ nơi nào, đều có thể dựa vào mảnh ngọc giản này để tìm được Vũ Trụ Độ Đạo Khẩu. Bởi vì Vũ Trụ Độ Đạo Khẩu có quá nhiều người, cho nên tạo thành Hư Không thành. Trong tình huống bình thường, mọi người đều ở trong Hư Không thành đợi thông đạo mở ra.”
“Người có tu vi mạnh nhất ở Vũ Trụ Độ Đạo Khẩu là gì? Có những ai?” Lam Tiểu Bố tiếp tục hỏi.
“Lúc ban đầu, Vũ Trụ Độ Đạo Khẩu thậm chí còn có Thánh Nhân tồn tại, về phần Chuẩn Thánh thì nhiều không kể xiết. Nhưng mà về sau khi mọi người cướp đoạt cơ hội rời khỏi đây đã vẫn lạc không ít. Bây giờ mạnh nhất là Hợp Thần cảnh, còn về có Chuẩn Thánh hay không thì ta không rõ lắm.” Tu sĩ này đáp.
Thật sự là hắn ta không biết rõ, bởi vì có một vài cường giả không muốn tranh đoạt Vũ Trụ Độ Đạo Khẩu với người khác. Không có ai biết những người này khi nào thì đi, bọn hắn muốn đi thì có thể trực tiếp chen ngang bất cứ lúc nào. Cho nên mỗi lần Vũ Trụ Độ Đạo Khẩu mở ra, đều có cường giả xuất hiện.
Lam Tiểu Bố cảm thấy đối phương chắc hẳn không nói dối, nhận lấy ngọc giản rồi nói, “Phát lời thề đi, sau đó cút.”
“Vâng, vãn bối Khâm Thiêm Lộc thề, tuyệt đối không tiết lộ nửa chữ về chuyện xảy ra ngày hôm nay. Nếu làm trái lời thề này, thân tử đạo tiêu, vĩnh viễn không được luân hồi.” Tên tu sĩ Thế Giới Thần này không chút do dự thề độc, hắn ta lo Lam Tiểu Bố cảm thấy hắn ta đang nói dối, cho nên cũng không dám bịa tên giả cho mình. So với mạng nhỏ của mình, những thứ khác đều là râu ria.
“Cút đi.” Đàm Khổ đạp một cước vào người tên Thế Giới Thần này, khống chế phi thuyền xông về phía Vũ Trụ Độ Đạo Khẩu.
Có ngọc giản phương vị rồi, lần này phi thuyền chỉ mất ba tháng, trong phạm vi thần niệm của Lam Tiểu Bố và Đàm Khổ đã quét thấy một cái Hư Không thành.
Cái này rõ ràng là thành do con người tạo dựng lên, ngoài thành có một mảnh lớn phương thị hư không, là nơi ở lâm thời do chính tu sĩ lập nên.
KHông cần đi hỏi, Lam Tiểu Bố cũng có thể đoán được, chắc hẳn là người muốn ở lại Hư Không thành quá nhiều, kết quả Hư Không thành không ở được nữa, những người này chỉ có thể xây dựng nơi ở tạm thời bên ngoài Hư KHông thành.
Phường thị hư không lâm thời ở bên ngoài thì cũng thôi đi, khi thần niệm của Lam Tiểu Bố quét đến Hư Không thành, trong lòng hắn giật thót, đây tuyệt đối là thần trận cấp chín. Có thần trận cấp chín, rõ ràng là có Thánh Nhân ở lại.
“Thật là lợi hai.” Đàm Khổ mặc dù không cảm nhận được thần trận cấp chín, nhưng hắn cũng mơ hồ cảm thấy đẳng cấp của thần trận này không thấp.
Nhìn một hồi lâu sau, hắn mới tiếp tục nói, “Tông chủ, cái hư không thần thành này không đơn giản đâu, chúng ta có nên vào trong không?”
Lam Tiểu Bố xua tay nói, “Đi vào là nhất định phải đi, nhưng mà không phải bây giờ, bây giờ chúng ta phải đi xem Vũ Trụ Độ Đạo Khẩu một chút, rốt cuộc đây là cái bến đò như thế nào.”
Mặc dù Lam Tiểu Bố đi xem Vũ Trụ Độ Đạo Khẩu, nhưng lại để Vũ Trụ Duy Mô tạo dựng mô hình kết cấu của cái Hư Không thần thành này. Trước khi chưa biết rõ cái thần trận này, hắn sẽ không vào. Trước đó khi ở trong vực sâu Di Thần, nếu không phải hắn cẩn thận, tạo dựng cái Phong Ấn Thần Trận trong đại điện ở Thánh Nhân sơn trước, bây giờ nhất định hắn đã nằm trong tay Mân Nguyên rồi.
Thánh Nhân bố trí ra Hư Không thành này nhất định đã rời đi, nhưng mà hắn sẽ không chủ quan. Cho dù Thánh NHân đã đi, thần trận vẫn còn đó.
Vũ Trụ Độ Đạo Khẩu rất dễ tìm, cái bến đò này nằm trong hư không ngay phía trước thần thành, chẳng những có trận pháp phong ấn to lớn khóa lại, còn có mấy tên cường giả canh chừng.
Chỉ là vì có Phong Ấn Thần Trận khóa lại, cho nên Lam Tiểu Bố không thể nào nhìn rõ được cái bến đò này rốt cuộc là gì mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận