Khí Vũ Trụ

Chương 1937 - Cảnh cáo Hoàng Tuyền lão tổ.

Người trên quảng trường Thời Gian sơn mặc dù đều đứng bên trong Khốn Sát Thần Trận của Lam Tiểu Bố, nhưng đều có tâm tư riêng. Ngay lúc này, sát thế kiềm chế xung quanh đột nhiên tiêu tán hết, toàn bộ không gian trở nên rõ ràng hơn. Đám người nhìn lại, đã phát hiện ở đằng xa trừ một mình Lam Tiểu Bố ra, người của Thú Hồn Đạo đã không còn. Đừng nói là người, ngay cả thi cốt cũng không còn một chút, thậm chí máu trên mặt đất cũng không có một giọt. Nếu như không phải vừa rồi bọn hắn nhìn thấy sương máu đầy trời, bọn hắn còn nghĩ rằng người của Thú Hồn Đạo đã chạy cả rồi.
Ánh mắt Hoàng Tuyền lão tổ nhắm lại, có lẽ người khác không nhìn thấy Lam Tiểu Bố lấy Luân Hồi Kiều ra, nhưng hắn ta khẳng định Lam Tiểu Bố vừa lấy ra Luân Hồi Kiều. Hắn ta tu luyện chính là đại đạo Hoàng Tuyền, nếu, nếu như có thể lấy được Luân Hồi Kiều, vậy đối với hắn ta mà nói sẽ như hổ thêm cánh, bước vào Vĩnh Sinh cảnh cũng có thêm một tầng bảo hộ.
“Đa tạ Lam Đạo CHủ đã đến đây cứu giúp, Phiến Bất Ngang đại diện cho Ly Trụ cung chân thành mời Lam Đạo Chủ làm cung chủ danh dự cho Ly Trụ cung ta.” Nhìn thấy Lam Tiểu Bố đến, Phiến Bất Ngang đầu tiên là dẫn theo đông đảo tu sĩ đến thi lễ cảm tạ.
Lam Tiểu Bố gật đầu, vẫn không nói gì, Thiên Mạc điện, Thánh Hoang, tông chủ Hoàng Tuyền Thánh Đạo cũng kéo nhau đến chào hỏi. Thật sự là vì Lam Tiểu Bố mạnh đến bất hợp lý, loại mạnh này không phải nhiều người là có thể vây giết được.
Lam Tiểu Bố khách sáo bắt chuyện vài câu, khéo léo từ chối lời mời của Ly Trụ cung, lúc này mới đi đến tước mặt Hoàng Tuyền lão tổ.
Trong lòng Hoàng Tuyền lão tổ giật nảy mình, bởi vì chỉ có hắn ta là nhòm ngó đến Luân Hồi Kiều của Lam Tiểu Bố, bây giờ Lam Tiểu Bố mặc kệ những người khác, chủ động đến trước mặt hắn ta, có phải đã phát hiện tâm tư của hắn ta rồi không?
Càng nghĩ như vậy, sau lưng Hoàng Tuyền lão tổ đổ đầy mồ hôi lạnh, vết xe đổ của Thú Hồn Đạo, vết máu còn chưa khô, Hoàng Tuyền Thánh Đạo hắn ta có mạnh đến đâu thì sao chứ? Mặc dù Lam Tiểu Bố đã dừng đại trận Khốn Sát lại, nhưng đại trận Khốn Sát vẫn còn chưa gỡ bỏ, vẫn đang ở bên ngoài nhìn chằm chằm bọn hắn.
“Tông môn của ngươi là Hoàng Tuyền Thánh Đạo?” Lam Tiểu Bố nhìn chằm chằm Hoàng Tuyền lão tổ hỏi một vâu.
Hoàng Tuyền lão tổ nhanh chóng ôm quyền, “Đúng vậy, thực lực Lam Đạo CHủ thông thiên, gần như không có ở vùng vị diện này. Nếu như Đạo Chủ dồng ý đến chỗ ở nhỏ Hoàng Tuyền tinh ta ngồi một chút, Hoàng Tuyền Thánh Đạo ta nhất định sẽ quét dọn giường chiếu đón chào.”
Lam Tiểu Bố từ tốn nói, “Đi Hoàng Tuyền Thánh Đạo cũng được, nhưng mà công pháp ngươi tu luyện là gì?”
Nghe thấy Lam Tiểu Bố hỏi như vậy, trong lòng Hoàng Tuyền lão tổ càng hoảng sợ bất an, hắn ta khẳng định chuyện mình nhòm ngó đến Luân Hồi Kiều của đối phương đã bị phát hiện ra, cái này thật quá đáng sợ.
Cho dù trong lòng rất sợ hãi, Hoàng Tuyền lão tổ vẫn nhíu mày một chút mới lên tiếng. “Ta tu luyện là đại đạo Hoàng Tuyền, đây là chuyện mà mọi người đều biết.”
Là Tinh Chủ của một tông môn tinh cấp, nếu như đối phương đã hỏi công pháp của hắn ta, hắn ta còn không bất mãn, vậy thì quá nhát gan rồi.
“A, đã như vậy, thì pháp bảo của ngươi là cái gì? Có thể lấy ra cho ta xem một chút.” Lam Tiểu Bố tiếp tục hỏi.
Nếu là người khác dám hỏi như vậy, Hoàng Tuyền lão tổ đã sớm ra tay. Nhưng mà đây là Lam Tiểu Bố, hắn ta không dám ra tay. Hắn ta cố nén tức giận và khó chịu trong lòng, tiện tay vung ra một đạo Hoàng Tuyền mênh mông nói, “Đây chính là pháp bảo của ta, Thiên Đạo Hoàng Tuyền.”
Sợ thì sợ đi, sợ còn tốt hơn mất mạng diệt tông.
Ở đằng xa tông chủ Đại Huyền Cung của Thánh Hoang và điện chủ Chấn Trường Thiên của Thiên Mạc điện đều không biết vì sao Lam Tiểu Bố lại muốn tìm đến Hoàng Tuyền lão tổ, nhưng mà lúc này, không có người nào dám đứng ra nói chuyện giúp Hoàng Tuyền lão tổ. Hai người này đã quyết định chú ý, nếu như Lam Tiểu Bố ra tay với Hoàng Tuyền lão tổ, vậy bọn hắn lập tức công kích đại trận. Ai biết Lam Tiểu Bố có phải đang tiêu diệt từng bộ phận hay không?
Nhìn cái Hoàng Tuyền này xuất hiện, vô tận oan hồn kêu rên thảm thiết trong đó, khí thế lệ sát kia hầu như sắp bao phủ toàn bộ tinh cầu.
Lam Tiểu Bố từ tốn nói, “Được rồi.”
Hắn đã nhìn ra, pháp bảo của tên Hoàng Tuyền lão tổ này là hàng nhái. Nhưng mà uy lực của cái hàng nhái này cũng quá đáng sợ, chỉ sợ khi ra tay, uy lực sát phạt không thua gì Đạ Hủy Diệt Thuật và Đại Trớ Chú Thuật của hắn.
Lam Tiểu Bố rát ít khi sử dụng Đại Hủy Diệt Thuật và Đại Trớ Chú Thuật, hơn nữa sau khi hai cái đạo quyển khai thiên này đến tay thì dã gác vào xó. Đối với hắn mà nói, thi triển hai lại thần thông khai thiên này, cũng không thể nghiền sát cường giả cao cấp nhất, ngược lại là có thể nghiền sát tu sĩ có tu vi hơi kém với diện tích quá lớn. Theo Lam Tiểu Bố, đây không phải là thu hoạch nghiệp lực, mà là khiến trời đất oán giận.
Giống như trước đó khi hắn đến tinh cầu của Thú Hồn Đạo, đổi thành phần lớn cường giả Chứng đạo khác đi đến tinh cầu kia, nếu tiêu diệt Thú Hồn Đạo thì nhất định sẽ hủy diệt tinh cầu một cách triệt để mới có thể an tâm. Nhưng sau khi Lam Tiểu Bố diệt đi Thú Hồn Đạo, lập tức đi luôn, thậm chí người của Thú Hồn Đạo hắn cũng chưa giết sạch hết.
Đây là ranh giới cuối cùng trong tu đạo của hắn, nếu không một đạo Đại Hủy Diệt Thuật, có thể phả hủy cả một tinh cầu.
Ở cái quảng trường này mà thi triển Đại Hủy Diệt Thuật hoặc Đại Trớ Chú Thuật, không thể phóng thích thỏa thích được, còn phải khống chế phạm vi của hai loại thần thông Sát Lục này, chuyện này đối với Lam Tiểu Bố mà nói rất không thoải mái. Nếu đã chiến đấu, vậy thì phải thỏa thích công kích, cho nên hắn mới lựa chọn Luân Hồi Kiều và Giác âm Sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận