Khí Vũ Trụ

Chương 348: Quá trình truyền tống đáng sợ. (3)

Mặc kệ người đó là ai, người bố trí cây cột này chưa chắc đã là hạng người lương thiện gì. Nếu như hắn không tu luyện Bất Tử Quyết, bây giờ Lam Tiểu Bố hắn có còn sống không? Có thể khẳng định, hắn chết đến xương cũng không còn.
Nơi này rõ ràng là nơi giết người không phân biệt phải trái.
Lam Tiểu Bố không ngừng khắc họa trận văn, trong khoảng thời gian ngắn, cấm chế trên cây cột đã bị phá vỡ. Thần niệm Lam Tiểu Bố rà quét người đang bị giam cầm bên trong, lập tức biết được thứ bị giam cầm trong đó là một Nguyên Thần đã suy yếu, thậm chí không còn hoàn chỉnh nữa.
Cho dù Lam Tiểu Bố đã phá vỡ giam cầm, Nguyên Thần này vẫn có chút mờ mịt, lắc lư trong phạm vi cấm chế.
“Đạo hữu, ta đã giúp ngươi phá vỡ cấm chế rồi, ngươi có thể đi.” Lam Tiểu Bố không nhịn được lên tiếng.
“Ta là ai? Ta đang ở đâu?” Nguyên Thần trong cấm chế còn đang lẩm bẩm.
Lam Tiểu Bố có chút cạn lời. “Ngươi không đi thì thôi, ta phải đi, nếu không đi thì ta cũng chẳng ôm nổi cây cột này.”
Nguyên Thần kia tựa như tỉnh táo lại, lập tức nói, “Đa tạ đạo hữu đã cứu giúp, nếu sau này còn gặp lại, ân tình ngày hôm nay, chờ đến khi ta tìm được thân thể của mình, nhất định sẽ báo đáp.”
Lam Tiểu Bố lấy ra một gốc Ngũ Thải Tiên Chi nói, “Đây là đồ tốt nhất trên người của ta, ngươi nhìn xem có thể dùng được không.”
“Ngũ Thải Tiên Chi? Có chút tác dụng.” Nguyên Thần cuốn lấy Ngũ Thải Tiên Chi, Ngũ Thải Tiên Chi kia trong nháy mắt đã biết thành một luồng ánh sáng ngũ sắc rót vào trên thân Nguyên Thần. Từ mắt thường có thể nhìn thấy Nguyên Thần kia được ngưng thực rõ hơn nhiều.
Ngũ Thải Tiên Chi còn có thể sử dụng như vậy? Lam Tiểu Bố cảm thấy mình thật thiếu hiểu biết, có đồ tốt mà không biết dùng.
“Nên xưng hô với đạo hữu như thế nào?” Nguyên Thần cảm kích nói.
Lam Tiểu Bố hoàn toàn buông lỏng tay ra, nói một câu, “Lam Tiểu Bố ở Mưu Bắc tiên thành.”, đã lập tức bị hơi thở cuồng bạo kia cuốn đi.
“Lam Tiểu Bố ở Mưu Bắc tiên thành? Đó là ai? Mưu Bắc tiên thành là nơi nào?” Nguyên Thần kia vẫn đứng sững tại chổ lẩm bẩm một câu, vòng xoáy kia không gây ảnh hưởng gì lớn đối với hắn.
Nhưng mà hắn ta đã nhanh chóng phản ứng lại, “Tên thất phu Lục Áp kia, ngươi đợi đấy, ta phải tìm người trả thù.” Nói xong, thân hình tản ra, hóa thành một luồng khói đen, biến mất ở bên ngoài hư không mênh mông. Lam Tiểu Bố cố gắng cũng không thể tránh thoát được vòng xoáy, nhưng đối với hắn ta thì chẳng có chút ảnh hưởng nào.

Lam Tiểu Bố không thể nào tu luyện, hắn chỉ có thể cố gắng bảo vệ thân thể của mình, cố gắng giảm bớt tổn thương mà vòng xoáy gây ra cho hắn.
Đúng như hắn suy đoán, một khi hắn rời khỏi cây cột, lực lượng giảo sát kia lại tăng thêm. Cũng may hắn đã hoàn thành rèn luyện Tiên Thể, bây giờ cơ thể đã cường đại, những lực lượng giảo sát kia mặcc dù không ngừng khiến cơ thể hắn tổn thương, nhưng không để lại tổn thương nào trí mạng. Nhưng cho dù như vậy, Lam Tiểu Bố vẫn cố gắng bảo vệ mình.
Con đường thông đạo này tựa như xa đến vô hạn, Lam Tiểu Bố cảm thấy Nguyên Thần mình sắp bay ra rồi, thế nhưng vẫn chưa thấy điểm cuối, hơn nữa tốc độ lại càng lúc càng nhanh.
“Bành!” Đến khi cả người Lam Tiểu Bố rơi xuống mặt đất, hắn nghe thấy tiếng xương cốt cả người bình như gãy thành từng đoạn, thức hải cũng xuất hiện một vết nứt. Nhưng lúc này Lam Tiểu Bố không hề cảm thấy khủng hoảng chút nào, chỉ cảm thấy vô cùng kích động. Cho dù bây giờ Lam Tiểu Bố chỉ có thể nằm cứng đờ trên mặt đất, ngay cả di chuyển cũng gian nan, nhưng ít nhất hắn biết rằng mình đã đến một lục địa nào đó rồi. Mà vòng xoáy vô cùng vô tận kia rõ ràng là một truyền tống tận.
Cái truyền tống trận chết tiệt kia, cuối cùng cũng chấm dứt.
Lam Tiểu Bố thở phào nhẹ nhõm, sau đó bắt đầu kiểm tra thân thể mình.
Đan điền bị vỡ, kinh mạch xuất hiện vết rạn, có mấy đường suýt chút nữa đã đứt gãy. Tử Phủ xuất hiện mất vết rách. So sánh ra, việc xương cốt toàn thân bị dứt gãy, máu thịt be nét, còn có mấy vết thương không biết đã bị cắt bao nhiêu đao kia không đáng nhắc đến chút nào.
Lam Tiểu Bố biết rõ, xương cốt đứt gãy, máu thịt be bét, thậm chí da thịt còn bị bong tróc rơi ra ngoài hoàn toàn không là gì cả. Vết thương chân chính đáng lo là trên kinh mạch, đan điền và tử Phủ.
Xương cốt có đứt gãy nghiêm trọng hơn nữa, da thịt bị cắt nát đáng sợ như thế nào, với những thứ trên người hắn bây giờ, có thể dễ dàng khôi phục lại.
Cái khó là đan điền, kinh mạch và tử Phủ.
Hai mắt Lam Tiểu Bố phủ đầy máu liếc nhìn xung quanh một chút, nơi mà hắn đang nằm hình như là bên ngoài một cái thôn nào đó. Hắn còn nhìn thấy một vùng ruộng lúa bỏ hoang lớn, trong đó lúa và cỏ cùng sinh trưởng, không biết là do chủ nhân không ở đây hay là quá lười nhác.
Cũng may bây giờ ở đây không có người, Lam Tiểu Bố cố gắng muốn lấy đan dược ra, chỉ là thần niệm vừa động, loại đau đớn khi thức hải bị xé rách lập tức truyền đến, Lam Tiểu Bố không nhịn được rên khẽ một tiếng.
Không thể nào gọi Cổ Đạo ra ngoài, Lam Tiểu Bố nhắm mặt lại nghỉ ngơi một lát, sau đó lại khống chế thần niệm, khi thần niệm Lam Tiểu Bố cuốn lấy Vũ Lâm Đan, trước mắt hắn tối sầm lại, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Khi Lam Tiểu Bố tỉnh lại lần nữa, là do tiếng thú gào đánh thức, trong lòng hắn thầm sợ hãi. Linh khí nơi này cũng khá ổn, nếu có đã thú, thậm chí là yêu thú xông đến, hắn chết chắc rồi. Kinh mạch xuất hiện vết rạn, Tử Phủ và đan điền đều bị thương, bây giờ ngay cả tu luyện cũng không được. Cũng may trước khi hắn ngất đi đã lấy được một bình Vũ Lâm Đan ra.
Vũ Lâm Đan đang ở ngay bên cạnh hắn, hắn không dám dùng thần niệm nữa, một khi ngât đi lần nữa, hắn sẽ xong đời luôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận