Khí Vũ Trụ

Chương 2705 - Cướp đoạt tu sĩ Nhân tộc.

Theo nàng thấy, nàng có thể dễ dàng cứu được những người bị Lam Tiểu Bố ghim lại này. So đấu đạo tắc đại đạo thôi mà, đừng nói là nàng tự tin đạo tắc của mình không thua bất cứ ai, huống chi nơi này là vũ trụ mà nàng vẫn luôn tu luyện, không phải chỗ tu luyện của tu sĩ Nhân tộc. Quy tắc thiên địa, càng phù hợp với đại đạo của nàng hơn.
Chỉ là khi đạo tắc của nàng vừa chạm đến mấy tên đang bị ghim trên tường Nhân Hoàng thành này, chỉ trong nháy mắt thân thể của bọn họ lập tức sụp đổ, nguyên thần nổ tung hóa thành hư vô.
Nữ tử mắt xanh biến sắc, nàng nhìn chằm chằm Lam Tiểu Bố. Biện pháp cứu người không có chút trắc trở nào kia, vậy mà lại thất bại, mấu chốt là cho đến bây giờ nàng cũng không biết mình thất bại như thế nào. Cộng thêm nơi này không phải vũ trụ mà đối phương tu luyện, có thể thấy được sự lý giải đại đạo của đối phương còn mạnh hơn nàng rất rất nhiều.
Nhưng chuyện này sao có thể? Lam Tiểu Bố rõ ràng là tu sĩ Nhân tộc, tu sĩ Nhân tộc không thể nào lý giải được quy tắc thiên địa nơi này mới đúng.
“Ta xem thường ngươi rồi.” Nữ tử mắt xanh gằn từng chữ.
Lam Tiểu Bố từ tốn nói, “Muốn ra tay thì nhanh lên một chút, Bố gia nhà ngươi không có thời gian mà lải nhải với ngươi đâu. Đừng hỏi ta vì sao không ra tay, bởi vì ta không quen giết trước. Chỉ có khi nào người khác giết ta, ta mới có thể đánh trả. ĐƯơng nhiên, chờ ta phản sát lại rồi, có lẽ ngươi sẽ hối hận đó.”
“Ha ha…” Nữ tử mắt xanh cười lớn, Đình Nguyệt Nhân nàng còn chưa bao giờ hối hận về chuyện này bao giờ. Từ khi tu đạo đến nay, không biết nàng đã giết biết bao nhiêu người, cho dù là Nhân tộc hay là chủng tộc khác. Đừng nói là giết người, ngay cả diệt đi tinh cầu có sự sống, cũng không phải chỉ một cái. Nhưng cho đến hôm nay, trong đời nàng không hề có hai chữ hối hận này.
“Quân tu sĩ của Đại Nguyên tộc ta, san bằng cái Nhân Hoàng thành này. Bất cứ kẻ nào bắt được tu sĩ Nhân tộc, đều sẽ là tài sản của các ngươi, ta hy vọng nửa nén hương sau, Nhân Hoàng thành sẽ bị xóa sổ khỏi nơi này.” Đình Nguyệt Nhân ra lệnh một tiếng, vươn tay ra chỉ về phía Nhân Hoàng thành.
“Giết…” Đạo tắc Sát Phạt cuồng bạo ngưng tụ, giờ phút này trong không gian thiên địa trước Nhân Hoàng thành này đều biến thành sát ý thực chất.
Cho dù quân tu sĩ Đại Nguyên tộc còn chưa xông lên, đông đảo tu sĩ trong Nhân Hoàng thành đã bắt đầu lui lại, rất nhiều người thậm chí còn đang nghĩ làm thế nào để thoát khỏi Nhân Hoàng thành.
“Dừng tay…” Từ đằng xa truyền đến một tiếng gầm rú.
Đình Nguyệt Nhân nhìn sang, khẽ nhíu mày, lại chỉ có thể vung lên lên một lần nữa, ra hiệu đại quân ngừng lại. Nàng thở dài, trong lòng biết rõ, đây là cường giả của Thú Hồn tộc và Địa tộc đến.
Vùng vũ trụ này cũng không phải Đại Nguyên tộc nàng là mạnh nhất, mạnh nhất là Thú Hồn tộc, thứ hai mới đến Đại Nguyên tộc. Nhân tu trong Nhân Hoàng thành, đối với bất cứ chủng tộc nào trong vùng vũ trụ này cũng là một miếng mỡ dày. Sở dĩ mọi người không động đậy, chỉ là muốn có thể duy trì lâu dài mà thôi.
Cái bền lâu này có nghĩa là, nuôi tu sĩ Nhân tộc, những tộc còn lại có thể thông qua cạnh tranh bình thường để tiếp tục phân chia tu sĩ Nhân tộc, đây là thứ nhất. Thứ hai là tu sĩ Nhân tộc sinh tồn ở Nhân Hoàng thành, bọn hắn có thể tự tu luyện, thực lực cũng sẽ không ngừng tăng lên. Chờ khi những tu sĩ Nhân tộc này thích ứng với quy tắc thiên địa ở vùng vũ trụ này rồi, chính mình đoạt xá được, vậy thì sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, cũng càng phù hợp hơn.
Một khi Đại Nguyên tộc bọn hắn ra tay tiêu diệt Nhân Hoàng thành, đối với những chủng tộc còn lại mà nói, chẳng phải sẽ chẳng chiếm được gì hết hay sao?
Mặc dù Đình Nguyệt Nhân có đủ lý do để ra tay, nhưng không thể không để ý đến các chủng tộc khác. Nếu như Thú Hồn tộc và ĐỊa tộc không chạy đến, nàng còn có thể thể nói là vì Thánh Tử bị giết nên mình vô cùng tức giận, lúc này mới ra tay. Bây giờ người ta đến rồi, nàng chỉ có thể chờ đợi cùng nhau bàn bạc.
Đám quân tu sĩ ban đầu đang kích động chuẩn bị xông vào Nhân Hoàng thành kia, chỉ có thể khó chịu mà dừng lại, đối với bọn hắn mà nói, hôm nay đến đây không phải là đại chiến, mà là phát tài. Chỉ cần bắt được một tên tu sĩ Nhân tộc thì sẽ phát đạt.
Cho dù là để cho bản thân mình dùng hay là bán đi, tu sĩ Nhân tộc đều là thứ tốt nhất.
“Thánh tướng quân, trước đó là ta đưa tin, mong Thánh tướng quân cho phép ta gia nhập Đại Nguyên tộc, ra sức cho Đại Nguyên tộc.” Một nam tử có tướng mạo anh tuấn lập tức vọt ra, đứng bên cạnh Đình Nguyệt Nhân.
Hắn ta lo lắng một khi Đại Nguyên tộc công kích vào, ngay cả hắn ta cũng sẽ bị giết chết.
Ánh mắt Đình Nguyệt Nhân nhìn về phía nam tử anh tuấn này, châm chọc nói, “Ngươi là một rác rưởi Nhân tộc, cũng mơ tưởng gia nhập Đại Nguyên tộc ta sao?”
“Ha ha, ĐÌnh đạo hữu, ngươi thế là không tử tế rồi. Nhân Hoàng thành là của mọi người, Đại Nguyên tộc ngươi lại một mình đến xâm chiếm Nhân Hoàng thành, đây là muốn ăn mảnh một mình sao.” Người đến đầu tiên nhìn qua chính là một nam tử chẳng khác gì tu sĩ Nhân tộc, tu vi đã đến bước đại đạo thứ bảy.
Thần niệm Lam Tiểu Bố quét qua, đã biết thần hồn và thân thể của gia hỏa này vẫn còn chưa dung hợp hoàn toàn, đây cũng là vì đoạt xá tu sĩ Nhân tộc mà đến.
Chỉ là mức độ phù hợp này, cả đời cũng chỉ có thể quanh quẩn ở bước đại đạo thứ bảy mà thôi. Muốn tiến thêm một bước, đó chính là nằm mơ. Hơn nữa gia hỏa này có thể đến được bước đại đạo thứ bảy, cũng không biết phải gặp bao nhiêu vận cứt chó mới có được.
Đình Nguyệt Nhân lạnh giọng nói, “Tu sĩ Nhân Hoàng thành tàn sát Thánh Tử Đại Nguyên tộc ta, ngươi nói Đại Nguyên tộc ta diệt đi Nhân Hoàng thành có vấn đề chỗ nào chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận