Khí Vũ Trụ

Chương 1764 - Bóp chết nhất chuyển. (2)

“Lam Đạo Quân phách lối thật đấy!” Một giọng nói chói tai truyền đến.
“Người này trước kia là khách khanh Thánh Nhân của Kim Hồ cung, thánh hào là Trần Giác. Nghe nói sau khi hắn ta chứng đạo nhất chuyển, trực tiếp giết chết cung chủ THuần Hồ Thánh Nhân của Kim Hồ cung. Ha ha, chỉ là một tên tiểu nhân mà thôi.”
Kim Hồ cung? Lam Tiểu Bố nhớ đến Phác Hành Thánh Nhân, gia hỏa này hình như cũng từ Kim Hồ cung mà ra, sau đó tìm CôN Vi nương tựa. Côn Vi không thể bảo vệ hắn ta, lại chạy trốn đến đảo Thánh Nhân, cuối cùng vẫn trở thành pháo hôi bị giết.
“Ngươi muốn cướp bảo vật trên người ta?” Lam Tiểu Bố vô cùng dứt khoát hỏi một câu.
Trần Giác Thánh Nhân sửng sốt, tên Lam Đạo Quân này bị ngốc à? NGười bình thường khi trên người có bảo vật ai mà không cố gắng che giấu? CÒn tên Lam Tiểu Bố này, lại công khai nói trên người mình có bảo vật?
KHông đợi Trần Giác Thánh Nhân nói chuyện, Lam Tiểu Bố đã vươn một đạo thủ ấn ra nắm lấy cổ Trần Giác.
Nhìn thấy Lam Tiểu Bố lấy thủ ấn bắt một nhất chuyển Thánh Nhân như Trần Giác, ngay cả Đề Phật cũng ngây ngẩn. Nhất chuyển Thánh Nhân đó, đừng nói là Lam Tiểu Bố, cho dù là một thất chuyển Thánh Nhân, chắc cũng không có loại thực lực này, trực tiếp dùng thủ ấn nắm lấy cổ của một nhất chuyển Thánh Nhân. Thực lực của Lam Đạo Quân này lớn đến mức nào mà có thể làm như vậy?
TRần Giác nhìn thấy động tác của Lam Tiểu Bố, tức quá hóa cười. Đừng nói là bây giờ hắn ta là nhất chuyển Thánh Nhân, cho dù hắn ta chưa chứng đạo nhất chuyển, khi còn là một Ngụy Thánh, Lam Tiểu Bố cũng không có tư cách dùng thủ ấn nắm cổ hắn ta.
TRong cơn giận dữ, Trần Giác Thánh Nhân thậm chí lười nói nhảm, lập tức lấy pháp bảo Thanh Hồ ra, nhưng ánh mắt hắn ta lập tức thay đổi. Một loại cảm giác sợ hãi bao phủ hắn ta, thậm chí khiến hắn ta không thể thở nổi.
Giờ phút này hắn ta cảm thấy không gian này không còn chút liên quan nào với hắn ta nữa, chỉ có một loại khí thể tử vong khoá chặt hắn ta, ngay cả động đậy hắn ta cũng không thể động đậy. Chỉ với khí thế lĩnh vực thôi cũng có thể áp chế một nhất chuyển Thánh Nhân như hắn ta không thể động đậy, đây là cảnh giới và thủ đoạn gì?
Khi những người xung quanh nhìn thấy Lam Tiểu Bố thật sự có thể dùng đại thủ ấn nắm lấy cổ Trần Giác Thánh Nhân, đồng thời còn thành công, biểu lộ đột ngột cứng ngắc.
Sắc mặt Hành Hồ trong nháy mắt đã tái nhợt, hắn ta khẳng định Lam Tiểu Bố đã trở thành nhân vật còn mạnh hơn cả sư phụ hắn ta, loại nhân vật đáng sợ này, hắn ta còn nghĩ có thể nghiền ép đối phương.
Hành Hồ theo bản năng muốn lui ra sau, nếu như biết thực lực của Lam Tiểu Bố đã đến cảnh giới này, hắn ta tuyệt đối sẽ không nghĩ đến chuyện cướp đoạt Trường Sinh Giới, thậm chí là muốn chiếm Trường Sinh Thánh Đạo thành.
Thế nhưng một khắc sau, Hành Hồ lập tức trợn tròn mắt, không gian xung quanh hắn ta cũng đã bị giam cầm, hắn ta cũng không thể nào đi được. Thực lực của Lam Tiểu Bố không phải là rất mạnh, mà là mạnh đến đáng sợ. Có thể sử dụng đại thủ ấn nắm lấy cổ Trần Giác Thánh Nhân đã khiến hắn ta hoảng sợ bất an, nhưng mà hắn ta là nhị chuyển Thánh Nhân mà, lĩnh vực của Lam Tiểu Bố còn có thể ngăn chặn không gian của nhị chuyển Thánh Nhân như hắn ta?
Hành Hồ rất muốn mạnh mẽ tránh thoát khỏi trói buộc của Lam Tiểu Bố, hắn ta khiếp sợ, hắn ta biết hắn ta có thể tránh thoát, nhưng lại lo lắng Lam Tiểu Bố sẽ hoàn toàn trở mặt với hắn ta.
“Trước đó có một tên gia hỏa tên là Phác Hành, nghe nói cũng hay đi cùng những người ở Kim Hồ cung, đáng tiếc tên kia đã thân tử đạo tiêu. Ngươi chậm mấy bước, nhưng chắc cũng đến kịp.” Khi Lam Tiểu Bố nói chuyện, thủ ấn đã bóp chặt lại.
“Lam Đạo Quân tha cho ta một lần, ta thề tương lai sẽ dốc hết sức vì Đại Hoang Thần Giới, mặc dù tu vi ta không cao, nhưng ta nhất định có thể làm nhiều chuyện cho Đạo Quân. Hơn nữa ta còn biết rất nhiều bí mật mà Kim Hồ cung đối phó với Lam Đạo Quân…” Trần Giác hoảng hốt, hắn ta hoàn toàn không muốn chết. Lăn lộn cả một đời, vất vả lắm mới chứng đạo nhất chuyển Thánh Nhân, còn chưa kịp đứng trên đỉnh cao, thử một chút cảm giác cô đơn trên đỉnh cao, đã bị giết chết, đây quả thật là xui đến tận nhà.
“Răng rắc!” Thủ ấn của Lam Tiểu Bố dùng sức, trong mắt Trần Giác tràn đầu hoảng sợ và hối hận, hắn ta nghe thấy tiếng xương cốt trên người mình đứt gãy, hắn ta còn nghe thấy tiếng thức hải và hồn phách mình vỡ vụn.
Nhân sinh thật sự thay đổi quá nhanh, những kích động và kiêu ngạo khi chứng đạo nhất chuyển Thánh Nhân, vào giờ phút này đã tiêu tán thành hư vô.
“Chờ tương lai ngươi lại đối phó với ta như khi ngươi đối phó với Thuần Hồ Thánh Nhân sao?” Lam Tiểu Bố châm chọc một câu, sau đó tiện tay mở thế giới của Trần Giác Thánh Nhân ra…
Bạn cần đăng nhập để bình luận