Khí Vũ Trụ

Chương 303: Cả Nguyên Châu chấn động (1)

Lam Tiểu Bố thầm nghĩ, đây là điển hình của việc tham thì thâm, mặc dù Trâu Tránh là Nhân Tiên, nhưng thứ gì cũng đều muốn tu luyện, kết quả so với Lý Mạc Tử chuyên tâm tu Đao Đạo mà nói, rõ ràng không bằng.
So với Trâu Tránh còn có thể chống lại Lý Mạc Tử, Úc Dĩ bên kia đang giao đấu với Diên Trạch Thao thì càng thêm khốn đốn. Rõ ràng thời gian Úc Dĩ trở thành Nhân Tiên không dài, chẳng những chân nguyên không bằng Diên Trạch Thao, ngay cả công pháp cũng chênh lệch rất xa. Lam Tiểu Bố lập tức nhìn ra được, nếu như Diên Trạch Thao muốn giết chết Úc Dĩ thì đã sớm giết chết rồi, gia hỏa này hình như đang do dự không dám ra tay.
Ha ha, nếu đã như vậy, ông đây sẽ giúp người một tay. Lam Tiểu Bố không chút do dự dùng mấy dạo Thần Hồn Thứ đánh vào thức hải của Úc Dĩ.
Lam Tiểu Bố vừa ra tay, cả Úc Dĩ và Diên Trạch Thao đều có thể cảm nhận được.
Úc Dĩ ngăn cản Diên Trạch Thao đã khó khăn rồi, giờ phút này còn bị Lam Tiểu Bố đánh lén, lập tức kêu lên một tiếng đau đớn thảm thiết, trường kiếm của Diên Trạch Thao cũng vô thức xẹt qua cổ nàng.
Trong lòng Diên Trạch Thao giật mình, hắn cũng không định giết Úc Dĩ đâu. Nguyên nhân rất đơn giản, Mộc Dương Chiết còn chưa bị giết chết. CHỉ cần Mộc Dương Chiết còn sống, hắn sẽ không giết Úc Dĩ. Bây giờ Lam Tiểu Bố giúp một tay, khiến hắn không thể không giết Úc Dĩ mất rồi.
Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng Úc Dĩ nhất định bị giết chết, một đạo hồng lăng xoắn đến, cuốn Úc Dĩ thoát khỏi bàn tay tử thần. Cho dù bây giờ cổ Úc Dĩ đã trào máu, nhưng nàng vẫn vớt về được một mạng.
Diên Trạch Thao thở phào nhẹ nhõm, kịp thời ngừng đường kiếm của mình lại. Lam Tiểu Bố giận dữ, Hư Không Chân Huyền Thương cuốn lên, lộ ra sát khí lạnh lẽo cuồng bạo. CHỉ là vết thương của hắn bây giờ không thể nào khóa chặt Mộc Dương Chiết lại, Mộc Dương Chiết lập tức mang theo Úc Dĩ và yêu thú chạy trốn mất tăm, ngay cả phi thuyền linh khí to lớn kia cũng không cần.
Lam Tiểu Bố không đuổi theo, trong lòng hắn biết rõ so với Mộc Dương Chiết, mình vẫn còn kém một chút, khi hắn đấu pháp với Mộc Dương Chiết, hoàn toàn không chú ý đến tình huống xung quanh, Mộc Dương Chiết thì lại biết rõ Trâu Tránh và Úc Dĩ bị rơi vào thế hạ phong. Hơn nữa lúc Mộc Dương Chiết rời đi, chẳng những cứu Úc Dĩ mà còn mang Tiết Nghiệt đi theo, thứ tổn thất cũng chỉ là một yêu thú bị thương mà thôi.
Về chuyện vì sao Mộc Dương Chiết vứt bỏ Trâu Tránh lại, Lam Tiểu Bố cũng không nghĩ ra được.
Trâu Tránh tận mắt nhìn thấy Mộc Dương Chiết cứu Úc Dĩ và Tiết Nghiệt rồi chạy trốn, ngược lại vứt hắn ở lại đây, giờ phút này hắn làm gì còn tâm tình đánh nhau nữa, hắn lại càng không cầu cứu. Tây Côn Lôn phái không bỏ đá xuống giết là tốt lắm rồi, còn xin giúp đỡ? Về phần Cổ Tinh sơn và Tam Thánh Tiên Môn, người đến đây đều là Hư Thần cảnh, hoàn toàn không thể giúp được gì.
Nguyên lực trên Vạn Tượng Linh của Trâu Tránh lại bùng lên, sát ý mãnh liệt tràn ra, cho dù giờ phút này Lý Mạc Tử đang chiếm thế thượng phong cũng không thể không nhanh chóng tránh ra.
Lam Tiểu Bố vẫn luôn đứng một bên quan sát, nhìn tình cảnh này, làm sao hắn không biết Trâu Tránh muốn chạy trốn, hắn không chút do dự đánh ra mấy đạo Thần Hồn Thứ.
Trâu Tránh đang một lòng muốn chạy trốn không ngờ Lam Tiểu Bố lại đánh lén vào thức hải của hắn, một tiếng kêu thảm vang lên, động tác nhất thời chậm lại. Lý Mạc Tử đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, trường đao cuốn lên, đao mang lạnh lẽo khóa chặt Trâu Tránh, Trâu Tránh điên cuồng thiêu đốt chân nguyên, Vạn Tượng Linh bỗng nhiên nổ tung, linh nguyên kinh khủng đánh về phía Lý Mạc Tử.
Sự uy hiếp của cái chết truyền đến, lúc này Lý Mạc Tử không dám ngăn Trâu Tránh lại, cũng điên cuồng lùi lại phía sau, muốn thoát rỏi phạm vi chết chóc của Vạn Tượng Linh.
Lý Mạc Tử lùi lại phía sau, thần thông đao thế của hắn lập tức tán loạn, đường chạy trốn của Trâu Tránh cuối cùng cũng không bị cản trở nữa.
Trâu Tránh còn chưa kịp thở phào, đã cảm thấy hồn phách của mình tựa như bị một đao cắt qua, một khắc sau, một thanh trường thương từ trong hư không bay đến, trực tiến xuyên qua tim của hắn, sau đó thuận theo hướng mà hắn chạy trốn bay thêm mấy chục trượng, sau đó găm hắn trên mặt đất, đuôi thương vẫn không ngừng lắc lư.
Nhìn thấy Trâu Tránh bị giết rồi ghim trên mặt đất, ngay cả Nguyên Thần cung không thể thoát ra ngoài, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Lam Tiểu Bố xòe tay ra, nhẫn trữ vật của Trâu Tránh lập tức bị thu hồi.
Lý Mạc Tử ôm quyền nói với Lam Tiểu Bố, “Lam thành chủ, đa tạ ngươi đã báo chuyện này cho ta biết, Sí Tiên Đao Môn ta sau này nhất định sẽ đến Mưu Bắc tiên thành nói lời cảm tạ. Việc ngày hôm nay không thể xem thường, ta nhất định phải quay về tông môn trước, xin cáo từ.”
Lam Tiểu Bố cười ha ha một tiếng, “Không sao, không sao, Lý đạo hữu xin cứ tự nhiên, Mưu Bắc tiên thành lúc nào cũng hoan nghênh ngươi.”
Sí Tiên Đao Môn và Cửu Châu Sơn khai chiến, còn giết một trưởng lão của Cửu Châu Sơn, mặc dù trưởng lão này là do Lam Tiểu Bố giết, nhưng có thể Cửu Châu Sơn sẽ không cho rằng như vậy. Một sự kiện lớn như vậy xảy ra, Lý Mạc Tử nhất định phải nhanh chóng trở về thương lượng đối sách.
“Lam thành chủ, đa tạ đã ra tay cứu giúp, ta cũng cần phải quay lại tông môn bàn bạc một chút, hôm nay cáo từ.” Trong lòng Diên Trạch Thao của Thiên Uyên Kiếm Tông cũng có chút kiêng kị Lam Tiểu Bố, hắn cũng không tính giết Úc Dĩ, thế nhưng Lam Tiểu Bố ra tay khiến hắn suýt chút nữa giết Úc Dĩ. Chuyện này rõ ràng cũng đã kết thù với Cửu Châu Sơn, hắn cũng muốn quay về bàn bạc đối sách một chút.
Cửu Châu Sơn dẫn theo năm đại tông môn cấp năm đến Mưu Bắc tiên thành tìm Lam Tiểu Bố tính sổ, trong khoảng thời gian ngắn đã chia làm ba phe. Tứ đại Nhân Tiên của Cửu Châu Sơn thì một chết, một trọng thương, một bị thương nhẹ.
Chỉ còn sót lại ba tông môn, trong lòng trưởng lão Phùng Độ của Tây Côn Lôn phái âm thầm chấn động, ngoài mặt thì ôm quyền nói, “Lam thành chủ, cho đến bây giờ ta cũng không ngờ được Cửu Châu Sơn lại là một nơi như vậy, ta phải nhanh chóng quay về tông môn, bẩm báo lại chuyện quan trọng này cho tông môn biết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận