Khí Vũ Trụ

Chương 130: Chết không cam tâm

Ở trong tinh cầu Ngọc Khải, Lam Tiểu Bố đào hết đống đồ trân quý và linh dược mà hắn cảm giác được vào trong nhẫn trữ vật, đồng thời đi dọc theo những nơi có nguyên khí nồng đậm nhất.
Còn chuyện giết chết Đào Ngải hắn cũng không nóng nảy, người này nhất định sẽ chủ động tới tìm hắn, trong tay hắn vẫn còn giữ tấm chip định vị của Đào Ngải.
Liên tiếp nửa tháng Lam Tiểu Bố tập trung đào các loại dược liệu, do dọc đường hắn đi nguyên khí thiên địa càng ngày càng đậm cho nên dược liệu mà hắn đào được cũng càng ngày càng tốt. Rất nhiều loại dược liệu hắn còn chưa từng thấy qua, chỉ là ngửi mùi thấy thoải mái, bên trong hàm chứa nồng đậm nguyên khí nữa. Những dược liệu như thế hắn đều không bỏ qua, toàn bộ đều tu vào trong nhẫn trữ vật của mình.
Tinh cầu Ngọc Khải cũng có dã thú, trong nửa tháng này Lam Tiểu Bố gặp qua không chỉ một con, tuy nhiên mấy con dã thú này không thể tạo thành uy hiếp với hắn được. Ngoại trừ bị nướng thành đồ ăn ra thì chúng còn giúp Cổ Đạo luyện móng vuốt. Ban đêm, Cổ Đạo còn cần tới sự hỗ trợ của hắn, nhưng về sau thì hắn căn bản không cần động thủ, chỉ có mình Cổ Đạo đi xử lí thôi.
Nhưng điều này khiến Lam Tiểu Bố nghi ngờ không thôi, theo lý mà nói thì tinh cầu Ngọc Khải này quanh năm được nguyên khí thiên địa bao bọc, còn có đủ các loại bảo vật thiên địa nữa. Đáng lẽ đáng dã thú sinh tồn ở nơi này lâu dài như vậy thì thực lực khẳng định càng ngày càng mạnh mới phải. Đừng nói là Cổ Đạo, cho dù hắn đã ở cảnh giới Tiên Thiên cũng không thể sinh tồn trong hoàn cảnh này được. Trước đó ngay cả một bụi cây dại còn có thành quả chứ đừng nói là dã thú.
Nhưng trên thực tế, đám dã thú mà hắn gặp từ khi tới đây đều chỉ là dã thú bình thường, không có gì lợi hại cả, thậm chí còn không khác gì so với dã thú trên địa cầu nữa.
Do đám dã thú ở đây không có bất kì tính uy hiếp nào với Cổ Đạo nên về sau nó cũng lười đi giết dã thú, mà chỉ đi đào dược liệu. Cổ Đạo vốn là động vật ăn thịt, nhưng từ khi nó tới được tinh cầu Ngọc Khải thì lại uống thuốc thành tài, thậm chí dã thú bị nó cắn chết rồi nó vẫn lười ăn thịt. Có một số dược liệu Lam Tiểu Bố còn chưa kịp đài thì đã bị Cổ Đạo tiêu diệt bằng miệng.
Càng về sau Lam Tiểu Bố càng cảm thấy không biết Cổ Đạo có phải đang chuẩn bị xuất gia hay không nữa. Bởi vì tần suất ăn thịt của nó càng ngày càng ít, trái lại thì tần suất gặm cỏ dược liệu lại ngày càng nhiều.
Đi mãi mà không thể tìm được di tích tu tiên nào, Lam Tiểu Bố chỉ có thể vừa tìm vừa đào dược liệu. Ngày hôm nay, khi Lam Tiểu Bố còn đang đào dược liệu thì đột nhiên nghe thấy những tiếng nổ ầm ầm.
Đây rõ ràng là thanh âm nổ cực mạnh, có lẽ ở đằng xa có người dùng thuốc nổ để oanh tạc.
Không lẽ thấy bảo vật gì sao? Lam Tiểu Bố định tới đó nhìn thử một chút, có bảo vật thì sao có thể thiếu Lam Tiểu Bố hắn được> Huống hồ hắn còn phải giết chết Đào Ngải nữa.
Cổ Đạo ở phía xa đột nhiên gầm nhẹ, Lam Tiểu Bố vội vã chạy tới.
Trước mắt Cổ Đạo là một tấm bia đá, dưới tấm bia đá là một bộ xương khô.
Thần niệm của Lam Tiểu Bố rơi xuống bộ xương khô kia, rất nhanh hắn đã xác định được người này giống như bọn họ, cũng tới từ một tinh cầu có nền văn minh khoa học. Có lẽ sau khi tiến vào tinh cầu Ngọc Khải thì không thể ra ngoài nên mới chết ở chỗ này.
Lam Tiểu Bố cúi thấp người xuống, nhặt được một tấm thẻ kim loại từ trong tay bộ xương khô, trên tấm thẻ kim loại còn khắc mấy chữ xiên xiên vẹo vẹo “Đối diện biển có…”
Đối diện biển có… Có cái gì? Lam Tiểu Bố nhìn phía xa, khắp nơi trên tinh cầu Ngọc Khải chỉ toàn dãy núi và rừng cây, hoặc có lẽ là do nguyên khí thiên địa ở đây rất nộng đậm cho nên toàn bộ tinh cầu Ngọc Khải đều được bao bọc bởi một màu xanh, cho dù có dòng suối thì cũng đều bị che giấu ở bên trong lớp thực vật xanh ngát này rồi.
Từ tin tức của người này thì chẳng lẽ nơi này còn có cả biển sao? Đối diện biển là ý gì?
Lam Tiểu Bố nhanh chóng nghĩ thông suốt, nơi này chắc hẳn vẫn còn biểu khơi. Tinh cầu Ngọc Khải khổng lồ bao nhiêu chứ? Mỗi lần tinh cầu Ngọc Khải này mở cửa thì chỉ mở nhiều nhất là nửa tháng, tuyển thủ tiến vào đây cho dù là Tiên Thiên, muốn vượt biển đi về phía đối diện căn bản không có nhiều khả năng cho lắm.
Huống hồ tuyển thủ vào trong này không nhất thiết phải vượt qua biển làm gì, tinh cầu Ngọc Khải này tùy tiện chỗ nào cũng có một đống lớn bảo vật, căn bản không cần phải bỏ gần tìm xa làm gì.
Mặc dù Lam Tiểu Bố không biết tại sao tuyển thủ xương khô này lại biết đối diện biển nhưng hắn vẫn quyết định qua đó nhìn thử một chút.
Người khác không có biện pháp vượt biển không có nghĩa hắn không có biện pháp.
Tuy nhiên trước khi vượt biển thì hắn phải đi xem thử xem ai là người dùng thuốc nổ tìm đồ trước đã, có phải đã phát hiện ra di tích gì hay không?
Lam Tiểu Bố vừa nghĩ tới đây thì đột nhiên ngừng lại động tác. Phần rìa Thần Niệm của hắn xuất hiện một thân ảnh mơ hồi. Dần dần thân ảnh đó trở nên rõ ràng, là Đào Ngải. Trong tay hắn ta là một khẩu súng từ quang, Lam Tiểu Bố khẳng định đối phương sẽ không nổ súng lúc này.
Thực ra ngay từ khi Đào Ngải xuất hiện, Thần Niệm của Lam Tiểu Bố đã chú ý tới ngón tay của Đào Ngải rồi. Chỉ cần ngón tay của hắn ta hơi động một cái thì Lam Tiểu Bố lập tức tránh ngay.
Cho dù đã bước vào cảnh giới Tiên Thiên, thành công lên cấp nhưng Lam Tiểu Bố biết rõ hắn muốn né được súng từ quang cơ hồ là chuyện không thể.
“Ngươi đừng có quay đầu lại, chỉ cần ngươi vừa quay đầu lại thì ta sẽ nổ súng ngay lập tức, chắc ngươi có thể đoán được súng trong tay ta là súng nữu từ.”
Không phải súng từ quang sao? Lực tổn thương của súng nữu từ lớn hơn súng từ quang, nhưng hai loại súng này ở trong mắt Lam Tiểu Bố không khác nhau nhiều lắm.
Lam Tiểu Bố hệt như không nghe thấy lời của Đào Ngải, hắn bình tĩnh quay đầu lại. Đồng thời dùng Thần Niệm quan sát chặt chẽ ngón tay của Đào Ngải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận