Khí Vũ Trụ

Chương 2072 - Minh đạo. (2)

Lam Tiểu Bố không biết ở Vĩnh Sinh chi địa, khí thế đại đạo của hắn đã bị lan truyền ra ngoài, giờ phút này hắn đang vừa thi triển độn thuật Vô Quy Tắc, vừa dung hợp đạo tắc TRường Sinh của mình vào trong quy tắc thiên địa của Vĩnh Sinh chi địa.
Thời gian từ từ trôi qua, cho dù có không ngừng có người phát hiện ra dao động đạo vận của Lam Tiểu Bố, nhưng chờ khi bọn hắn đến nơi rồi, Lam Tiểu Bố đã biến mất không còn tung tích. Hơn nữa khi thời gian trôi qua, khí thế đạo vận của Lam Tiểu Bố càng lúc càng mờ nhạt.
TRong lòng Lam Tiểu Bố cũng mừng rỡ vô cùng, hắn tiếp tục thi triển độn thuật Vô Quy Tắc, mặc dù thần nguyên và thần niệm bị hao tổn rất nhiều, nhưng hắn cảm thấy sau cái cảm giác cạn kiệt này, hắn sẽ thu hoạch được càng nhiều hơn. Lúc này, hắn khẳng định lúc trước Mạc Vô Kỵ cũng thông qua cách thức bỏ chạy như thế này, nếu không thì ở Vĩnh Sinh chi địa này hoàn toàn không thể nào trốn được.
KHi Lam Tiểu Bố không ngừng độn hành, mười năm nhanh chóng trôi qua, cho dù nửa đường có nhiều lần hắn suýt chút nữa bị chặn lại, nhưng mà có độn thuật Vô Quy Tắc, vẫn hữu kinh vô hiểm.
Nhưng mà Lam Tiểu Bố không cảm thấy vui mừng như trước, bởi vì hắn cảm thấy cho dù mình dung nhập vào quy tắc Vĩnh Sinh chi địa như thế nào, đạo vận đạo tắc Trường Sinh từ đầu đến cuối đều không thể hoàn toàn dung hợp được.
Giờ phút này cuối cùng thì hắn đã hiểu lúc trước lời Mạc Vô Kỵ nói có ý gì, ngẫm lại lúc trước hắn cho rằng không cần đến nửa tháng là mình có thể dung nhập quy tắc thiên địa Vĩnh Sinh chi địa, chuyện này buồn cười đến mức nào.
Có một số việc phải tự mình trải nghiệm rồi, mới có được trải nghiệm càng sâu sắc, giờ phút này Lam Tiểu Bố chính là như vậy.
Lại hai năm nữa trôi qua, Lam Tiểu Bố cảm thấy có chút không ổn, từ đầu đến cuối hắn đều không thể nào che đậy đi đại đạo Trường Sinh của chính mình, luôn luôn khuyết thiếu một chút. Hắn bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc vấn đề ở đây là gì, vì sao hắn không thể dung hợp đại đạo Trường Sinh với quy tắc thiên địa ở nơi này lại với nhau?
Hắn tu luyện chính là đại đạo tự thân, nơi này là đạo tắc thiên địa vĩnh sinh chí cao vô thượng…
Bởi vì Lam Tiểu Bố nghĩ quá nhập tâm, khi có một đạo kiếm mang xé rách đáng sợ bổ vào lĩnh vực Thánh Nhân của hắn, hắn mới đột nhiên bừng tỉnh, vậy mà hắn lại dừng tại chỗ quá lâu.
Cảm nhận được nguy cơ cực độ, Lam Tiểu Bố điên cuồng mở rộng đạo tắc Không Gian Trường Sinh của mình ra, đồng thời sải bước ra.
“Phốc!” Một đạo huyết quang nổ tung, kiếm mang này vạch ra một vết thương dài hơn một thước ở sau lưng Lam Tiểu Bố. Nếu như không phải Lam Tiểu Bố kịp thời mở rộng không gian Trường Sinh thuộc về mình, hắn đã bị xé rách thành hai nửa.
Cho dù Lam Tiểu Bố bị đánh lén, nhưng hắn không có chút ảo não nào. Giờ phút này Lam Tiểu Bố cảm thấy mình dường như đã nắm bắt được một tia sáng nào đó, cho nên hắn chẳng những không bỏ chạy, ngược lại là hoàn toàn lùi về sau, lọt vào trong lĩnh vực kiếm mang của đối phương, đồng thời đấm ra một quyền.
Hắn muốn thử một chút, cái mà mình phải cảm nhận được là đúng hay sai.
Một quyền này không còn là quyền thần thông hắn dùng quy tắc Trường Sinh Đạo lúc trước của mình đánh ra, mà là đạo tắc Trường Sinh đã dung hợp một đạo quy tắc Vĩnh Sinh chi địa vào mà đánh ra quyền thần thông này.
Đánh lén Lam Tiểu Bố chính là một thiếu niên áo đỏ có tuổi còn trẻ hơn cả Lam Tiểu Bố, nhưng mà Lam Tiểu Bố biết rõ, gia hỏa này chỉ có dung mạo rất trẻ mà thôi, bàn về tuổi tác, nhất định phải lớn hơn Lam Tiểu Bố hắn.
Nhìn thấy kiếm mang của mình đã đánh Lam Tiểu Bố bị thương, đồng thời lĩnh vực Kiếm Đạo của mình đã khóa đường trốn của Lam Tiểu Bố, thiếu niên áo đỏ này lộ ra vẻ kích động, càng bước nhanh tới trước, muốn hoàn toàn phong tỏa Lam Tiểu Bố lại.
Hắn ta kích động không phải vì đã đánh Lam Tiểu Bố bị thương, mà hôm nay trói được Lam Tiểu Bố lại, thì chắc hẳn sẽ bắt được Lam Tiểu Bố.
Đối với một tu sĩ Sáng Đạo Thánh Nhân cảnh như hắn ta, muốn chiến thắng Lam Tiểu Bố là chuyện rất đơn giản, hắn ta không hề hoài nghi chuyện này. Lam Tiểu Bố sở dĩ có thể chạy trốn được đến ngày hôm nay vẫn không bị bắt lại, không phải là do thực lực, mà là do độn thuật. Bây giờ hắn ta phong tỏa đường trốn của Lam Tiểu Bố, chờ sau khi bắt lấy Lam Tiểu Bố rồi, Kim Hóa hắn ta sẽ thành danh ở Vĩnh Sinh chi địa này.
Khiến Kim Hóa không thể nào hiểu được là, cho dù hắn ta đã phong tỏa đường đi của Lam Tiểu Bố, Lam Tiểu Bố cũng có thể chạy ra được một khoảng cách mới đúng, chứ không phải càng ngày càng gần hắn ta như vậy.
Không đúng…
Kim Hóa vừa nghĩ đến đây, đã cảm thấy lĩnh vực Kiếm Đạo của mình bị một quyền của Lam Tiểu Bố xé rách, sau đó một quyền của Lam Tiểu Bố dễ dàng đánh vào mi tâm của hắn ta. Mà hắn ta thậm chí còn không kịp tránh né, hoặc có thể nói là không có cơ hội tránh né.
Bành! Đều Kim Hóa bị một quyền này đánh nổ, hóa thành một đám sương máu.
“Ta hiểu rồi.” Lam Tiểu Bố siết chặt tay thành nắm đấm, trong lòng kích động vô cùng, ánh mắt càng tỉnh táo.
Hắn cuối cùng cũng hiểu ý mà Mạc Vô Kỵ nói, cho đến nay hắn vẫn luôn muốn dung nhập đạo tắc Trường Sinh của mình vào trong quy tắc thiên địa của Vĩnh Sinh chi địa. Nhưng hắn đã quên đi, bản thân mình tu luyện chính là đại đạo tự thân.
Cái hắn cần làm không phải là dung nhập đạo tắc Trường Sinh của mình vào quy tắc thiên địa Vĩnh Sinh chi địa, cũng không phải là dung hợp đạo tắc Trường Sinh và quy tắc thiên địa Vĩnh Sinh chi địa lại với nhau. Mà là hòa tan quy tắc thiên địa của Vĩnh Sinh chi địa vào trong đạo tắc Trường Sinh của hắn, thậm chí biến thành một đạo đạo tắc trên Trường Sinh Đạo Thụ của hắn.
Cái này nhất chính nhất phản, đại biểu ai chủ ai thứ.
Trước đó Mạc Vô Kỵ nói rất rõ ràng, nhưng hắn không để ý đến. Mạc Vô Kỵ biết hắn không để ý đến, nhưng cũng không nhắc nhở hắn. Bởi vì hắn và Mạc Vô Kỵ là cùng một loại người, loại đại đạo này chỉ có chính mình cảm ngộ, mới có thể khắc sâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận