Khí Vũ Trụ

Chương 2503 - Tay chân miễn phí. (2)

Giờ phút này, cho dù là Vương Tùng Kinh hay Thất Trụ Thiên đều vô cùng sửng sốt, bọn hắn vẫn cho rằng Lam Tiểu Bố chỉ là kẻ đi ngang qua sân khấu, bây giờ mới biết, Lam Tiểu Bố kia mới là gia hỏa thật sự chi phối cuộc chiến.
Thần thông Luân Hồi? Vương Tùng Kinh không kịp suy nghĩ vì sao Lam Tiểu Bố còn chưa đến bước đại đạo thứ bảy mà đã có thực lực đáng sợ như vậy, hắn ta đang nghĩ đến thần thông Luân Hồi. Thần thông Luân Hồi hắn ta đã thấy nhiều, nhưng có thể giống như Lam Tiểu Bố, trong quá trình đấu pháp lại tạo dựng ra đạo tắc Lục Đạo, sau đó thi triển ra thần thông Luân Hồi, đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy.
Thất Trụ Thiên mừng rỡ vô cùng, Lam Tiểu Bố vì sao muốn giúp hắn ta, hắn ta cũng không biết rõ, cứ xem như là lòng tôn kính đối với Đạo Tổ đi, nhưng mà hắn ta biết đây là thời cơ tốt nhất.
Đạo vận từ Thất Trụ Thiên Thương điên cuồng bộc phát, từng lớp từng lớp tinh mang sát phạt mênh mông đánh về phía Vương Tùng Kinh. Thật giống như vũ trụ đang xây dựng lại, những tinh mang sát phạt này như đang tái sinh Hạo Hãn, mà Vương Tùng Kinh kia, chỉ là một hạt bụi trong Hạo Hãn này.
Vốn dĩ Vương Tùng Kinh đang chiếm thế thượng phong, sau khi có đạo tắc Luân Hồi của Lam Tiểu Bố, ưu thế đã nhanh chóng tan rã. Cộng thêm Thất Trụ Thiên không để ý đến vết thương của mình mà tăng thêm thế công kích, còn Phương Chi Khuyết bị hắn ta chặn lại lúc trước lại cuốn lên Trớ Chú tác khóa cần câu của hắn ta lại. Phương Chi Khuyết vẫn nhớ mệnh lệnh của Lam Tiểu Bố, hắn ta chỉ cần khóa cần câu lại, đừng cho Vương Tùng Kinh sử dụng pháp bảo là được.
Vương Tùng Kinh biết nếu như hắn ta còn không đi, nhất định sẽ bị Lục Đạo Luân Hồi của Lam Tiểu Bố cuốn đi.
Hắn ta không sợ Lục Đạo Luân Hồi, nhưng bây giờ hắn ta hoàn toàn không phải là đối thủ của ba người này.
Nghĩ đến đây, Vương Tùng Kinh muốn phá vỡ trói buộc lĩnh vực của ba người này, chạy trước rồi nói.
Chỉ là Lam Tiểu Bố đã ra tay thì không có ý định để Vương Tùng Kinh bình yên chạy thoát, hắn biết rõ cơ hội ngày hôm nay sẽ không có lần thứ hai.
Nếu như hôm nay không thể giữ Vương Tùng Kinh lại, hoặc là không thể đánh Vương Tùng Kinh trọng thương, vậy thì sẽ đến lượt hắn phải chạy trốn.
Tên Thất Trụ Thiên này, chính là tay chân miễn phí mà.
So với sự phản kích của Thất Trụ Thiên và Phương Chi Khuyết, Lam Tiểu Bố chẳng hề để ý đến an nguy của mình, Luân Hồi Kiều nhanh chóng mở rộng, vắt ngang qua lĩnh vực của Vương Tùng Kinh.
Bị thần thông sát phạt đáng sợ của Thất Trụ Thiên công kích, Vương Tùng Kinh không lo được gì khác, chỉ nhanh chóng phá vỡ lĩnh vực trói buộc mà bỏ chạy
Bất cẩn đạp chân xuống, hắn ta lập tức nhận ra không ổn, cái bước chân này vừa hay lại bước vào Luân Hồi Kiều của Lam Tiểu Bố.
Đạo tắc Lục Đạo Luân Hồi đã hình thành nên bao trùm đến, Trường Sinh Kích của Lam Tiểu Bố lại càng không chút kiêng kị mà đánh về phía mi tâm của Vương Tùng Kinh.
Trên Luân Hồi Kiều của hắn, hắn làm chủ.
Lục Đạo Luân Hồi trói buộc đại đạo của Vương Tùng Kinh, cùng lúc đó, Thất Trụ Thiên Thương của Thất Trụ Thiên cũng phá vỡ lĩnh vực hộ thân của Vương Tùng Kinh.
Nhìn thấy Thất Trụ Thiên Thương sắp phá nát thân thể của mình, Vương Tùng Kinh đâu còn nhớ được Trường Sinh Kích của Lam Tiểu Bố. Đáng tiếc là cần câu của hắn ta đã bị Phương Chi Khuyết khóa lại, hắn ta chỉ có thể đánh một quyền về phía Thất Trụ Thiên. Với hắn ta mà nói, cho dù Lam Tiểu Bố đánh trúng hắn ta, hắn ta vẫn có cơ hội chữa thương. Bị Thất Trụ Thiên đánh trúng, đó chính là mất mạng.
Đùng!
Bị trọng thương, Thất Trụ Thiên chỉ có thể miễn cưỡng đón lấy một quyền này của Vương Tùng Kinh, lập tức nôn ra máu.
Đạo thế sát phạt của Vương Tùng Kinh đã không còn, chỉ có thể trơ mắt nhìn trường kích của Lam Tiểu Bố đánh tới, cái khí thế đạo tắc Luân Hồi đáng sợ kia, khiến tâm thần hắn ta chấn động.
CÒn chưa bị đạo tắc Luân Hồi này cuốn đi luân hồi, bản thân Vương Tùng Kinh dường như đã nhìn thấy tam sinh của mình. Kiếp trước, kiếp này, kiếp sau, chỉ trong chớp mắt đã hoàn thành một lần luân hồi.
Nhất Tức Nhất Luân Hồi, Nhất Kích Độ Tam Sinh!
Bùm! Trường Sinh Kích của Lam Tiểu Bố chỉ trong chớp mắt này đã bổ mi tâm của Vương Tùng Kinh ra.
Một nỗi tuyệt vọng bùng lên, Vương Tùng Kinh có thể cảm nhận được rõ ràng đại đạo của mình bắt đầu vỡ nát, kiếp trước cũng sụp đổ, kiếp này bị niết hóa trên Luân Hồi Kiều, kiếp sau cũng càng ngày càng mơ hồ…
Không! Hắn ta tu luyện đến bước đại đạo thứ tám đã bỏ ra bao nhiêu? Tuyệt đối không thể nào bị giết chết mà không có lý do như vậy, hắn ta phải sống sót.
Sinh cơ và đại đạo của Vương Tùng Kinh dựa vào chấp niệm này mà bùng cháy, bước đại đạo thứ tám cường đại đến cực hạn, luồng chấp niệm cầu sinh này lại có thể xông phá ra khỏi đạo tắc Luân Hồi của Lam Tiểu Bố kéo theo một tia tàn hồn bỏ chạy, thậm chí ngay cả Lam Tiểu Bố cũng không cảm nhận được.
Lam Tiểu Bố vươn tay tóm lấy Luân Hồi Kiều, thế giới của Vương Tùng Kinh, nhất định là vô cùng giàu có. Chỉ là khiến hắn kinh ngạc là lại trống không.
Ý niệm Lam Tiểu Bố rơi vào Luân Hồi Kiều, rõ ràng thân thể Vương Tùng Kinh đã bị hắn hủy đi, nguyên thần phải bị cuốn vào dưới Luân Hồi Kiều, niết hóa tam sinh, chỉ còn tàn hồn vậy mà lại biến mất.
Sau đó Lam Tiểu Bố nhận ra chắc hẳn mình đã khinh thường, để Vương Tùng Kinh chạy trốn rồi. Cũng là vì đạo tắc thần thông Luân Hồi của hắn không khóa được dục vọng cầu sinh cường đại của Vương Tùng Kinh, gia hỏa này là một bước đại đạo thứ tám, thiêu đốt tất cả sinh cơ và đại đạo tự thân, quả thật có cơ hội chạy thoát. Nói tới nói lui, vẫn là vì tu vi của mình còn thấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận