Khí Vũ Trụ

Chương 916: Chưa quen sưu hồn lắm.

“Ngũ Vũ Vương, cái Thiên Cương trận kỳ kia quả thật ta đã đưa cho Cổ Tư rồi, ngươi cũng biết đấy, loại chuyện này ta sẽ không nói láo.” Trị Chân A kính cẩn trả lời.
Lam Tiểu Bố vẫn không nói gì, sau đó nghe thấy giọng nói đầy ngạc nhiên của Đằng Mạc truyền đến, “Lam đại ca, ta biết nhất định chính là ngươi đến cứu ta mà.”
Sau lưng Đằng Mạc, trừ bọn người Quảng Lễ, Quảng Tiệp, Giản Quân Trung và Công Lượng Dạ, còn có bọn người Tiêu Việt Thủy.
Đám người gặp mặt nhau vô cùng mừng rỡ, Quảng Lễ càng bùi ngùi vô cùng. Thật sự thì hắn đã nhìn Lam Tiểu Bố trưởng thành, năm đó hắn và Giản Quân Trung ở trong hư không cứu được Lam Tiểu Bố, lúc đó Lam Tiểu Bố chỉ mới là một Kim Tiên nho nhỏ mà thôi. Lúc này mới qua bao nhiêu năm đâu chứ, Lam Tiểu Bố đã có thể dễ dàng nghiền ép tiên đình vương của một tiên vực rồi.
Lam Tiểu Bố vỗ vai Đằng Mạc, “Đi làm tiên đình vương của ngươi cho thật tốt đi, vực dậy Thăng Tinh Tiên Đình một lần nữa, đừng để sau khi cha ngươi trở về, mọi cơ nghiệp của hắn đều bị hủy rồi. Còn nữa, ta nhìn thấy toàn bộ Thăng Tinh Tiên Đình vô cùng hỗn loạn, chắc là do Trị gia làm. Trị gia để ta xử lý, ngươi chỉ cần để ý đến Thăng Tinh Tiên Đình là được rồi, không nói đến chuyện vượt trội hơn cha ngươi, chỉ cần không kém hơn hắn là được rồi. Nếu thế mà cũng không làm được thì ngươi cũng chẳng cần làm tiên đình vương, còn không bằng thành thật làm một tu sĩ.”
Ngay cả chính bản thân Lam Tiểu Bố, lần này khi quay về Ngũ Vũ Tiên giới, hắn cũng định truyền vị trí Ngũ Vũ Vương cho người khác. Mặc dù hắn đã làm rất nhiều chuyện cho Ngũ Vũ Tiên giới, nhưng thời gian hắn ở lại Ngũ Vũ Tiên giới quá ít, cũng không thích hợp làm Ngũ Vũ Vương nữa.
Đằng Mạc kính cẩn hành đại lễ với Lam Tiểu Bố, “Lam đại ca, ngươi đã là đại ca của ta, còn là quý nhân và ân nhân trong sinh mạng của ta. Không có ngươi, đã sớm không có Đằng Mạc, chứ đừng nói đến Thăng Tinh Tiên Đình. Đại ca yên tâm, chỉ cần Đằng Mạc ta còn sống, ta nhất định sẽ chỉnh đốn Thăng Tinh Tiên Đình thật tốt.”
“Quảng huynh, Giản huynh, Tiêu tông chủ… Bởi vì ta còn có chuyện quan trọng hơn, cho nên không thể ở lại đây quá lâu. Nhưng mà nếu như có chuyện gì, các ngươi có thể phát tin tức cho ta.” Lam Tiểu Bố từ biệt từng người.
Đồng thời còn lấy ra một ít Thông Tin Châu do chính hắn luyện chế đưa cho mọi người, đây là nói cho mọi người biết, chỉ cần hắn còn sống, đừng hòng làm ra chuyện nhảm nhí gì.

Trị gia chỉ còn bốn tên trưởng lão là được Lam Tiểu Bố giữ lại không giết, sau đó bị Trị Chân A đuổi về Nguyệt Kính Tiên Đình. Tất cả đệ tử của Trị gia, đều bị đuổi ra khỏi Ma Huyền Tiên Vực. Còn những đệ tử Trị gia đã từng giết người Ma Huyền Tiên Vực, đều bị xử tử. Loại chuyện này Trị Chân A hoàn toàn không dám làm qua loa. Nàng lo lắng có một ngày nào đó Lam Tiểu Bố tìm được cớ, lại quay về tiêu diệt Trị gia. Diệt Trị gia đối với Lam Tiểu Bố mà nói là chuyện quá đơn giản.
Đây là vì Trị Chân A đã có chuẩn bị trước, nếu không thì chỉ sợ lúc này Trị gia đã không còn rồi.
Trị Chân A bị Lam Tiểu Bố bắt đi, hắn muốn tìm một chỗ yên tĩnh để Trị Chân A và Cổ Tư đối chất với nhau.
Nơi Lam Tiểu Bố tìm chính là chiến trường Ma Huyền Viễn Cổ, nơi này yên tĩnh, lại không có ai quấy rầy.
Nhìn thấy Lam Tiểu Bố ném Cổ Tư ra ngoài, Trị Chân A thở dài, đúng là Cổ Tư đã bị bắt được, hơn nữa bây giờ chẳng khác gì chó chết bị ném đến trước mặt mình. Tưởng tượng đến dáng vẻ phách lối trước mặt nàng của Cổ Tư trước đó, vừa chớp mắt đã thành chó rơi xuống nước rồi.
Nhưng mà Trị Chân A thật sự không vui vẻ lắm, bởi vì bản thân nàng hình như cũng không tốt hơn bao nhiêu.
“Cổ Tư, Trị Chân A nói đã đưa Thiên Cương trận kỳ cho ngươi, Thiên Cương trận kỳ đâu?” Lam Tiểu Bố nhìn về phía Cổ Tư đang vô cùng uể oải kia.
“Ngươi giết ta đi.” Cổ Tư vô lực nói, hắn biết cho dù hắn nói cái gì, Lam Tiểu Bố cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Lam Tiểu Bố lười hỏi lại, điểm ngón tay lên mi tâm của Cổ Tư, thần niệm không chút kiêng kị tìm kiếm trong thức hải của Cổ Tư.
Đau đớn kinh khủng truyền đến, Cổ Tư kêu rên thảm thiết. Cái này thật sự điên rồi, lại trực tiếp sưu hồn như thế. Đáng sợ nhất là đối phương còn không biết sưu hồn, thần niệm chém loạn ý thức NGuyên thần của hắn, loại đau đớn này so với cái chết còn khiến người ta sợ hãi gấp trăm ngàn lần, hắn thật sự không thể chịu được.
“Dừng tay dừng tay…” Cổ Tư dau đớn thảm thiết kêu lên, “Ngươi hỏi gì ta đều trả lời cả, ta tình nguyện trả lời, Thiên Cương trận kỳ là do Dự…”
Đáng tiếc là, bây giờ Lam Tiểu Bố đang một lòng một dạ muốn sưu hồn, hắn có kêu la thế nào thì Lam Tiểu Bố cũng không để ý.
Trị Chân A ở bên cạnh nhìn thấy mà tay chân liên tục run rẩy, nàng có chút nghi ngờ Lam Tiểu Bố đưa nàng đến đây nhìn Cổ Tư bị sưu hồn là đang giết gà dọa khỉ.
Nhưng mà có phải là để cho nàng xem hay không, nàng đều thề, đời đời kiếp kiếp không bao giờ đối nghịch với người này.
Nửa canh giờ sau, Lam Tiểu Bố ngừng sưu hồn, hắn có chút ngây người, những thứ hắn tìm được là cái gì đây? Tên Trước mắt này hình như ngoại trừ đoạt xá ra chính là đoạt xá, thời điểm ban đầu hình như là một tông chủ tông môn nào đó, sau khi bị hãm hại, đã đoạt xá một tên tiên vương để sống tiếp.
Kết quả cảm thấy tư chất tên tiên vương kia không được, sau đó lại đoạt xá một tu sĩ có tư chất cao hơn. Cái này cũng chưa tính, hắn cảm thấy đối tượng đoạt xá có tu vi quá thấp, muốn tăng lên thì cần phải tốn một khoảng thời gian quá dài, sau đó hắn lại đoạt xá…
Theo lý mà nói, số lần đoạt xá của tu sĩ có hạn chế, trong tình huống bình thường chỉ có thể đoạt xá một lần. Lần thứ hai đoạt xá, trên cơ bản sẽ bị phế đi một nửa.
Nhưng Cổ Tư này đúng là một thiên tài, trời sinh hắn đã tán hồn, loại người này thích hợp đoạt xá nhất, cộng thêm hắn tự sáng tạo ra một công pháp đoạt xá, cho nên hình như hắn có thể tùy tiện đoạt xá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận