Khí Vũ Trụ

Chương 867: Tịch Thần cốc mà ta biết. (2)

Hắn đã sớm nghĩ kĩ, lúc này còn chưa đến Côn Khư Hải, chỉ bởi vì một chuyện lông gà vỏ tỏi, bọn hắn đã bị giận chó đánh mèo, nếu không có Lam Tiểu Bố đến cứu giúp, bọn họ đâu còn mạng nữa? Nghe Lam Tiểu Bố, nếu như có thể gia nhập vào một cái tiên môn, vậy thì so với chuyện bọn hắn lang thang trong hư không lúc trước còn tốt hơn gấp 1000 lần, đã thế còn tốt hơn so với chuyện đến Côn Khư Hải.
Lam Tiểu Bố lấy ra ba chiếc nhẫn đưa cho ba người, “Đây là một ít tài nguyên tu luyện, cũng xem như lời cảm tạ của ta vì các ngươi đã chăm sóc Thải Tư.”
“Tiền bối, chúng ta không thể nhận, Thải Tư sư muội đi cùng chúng ta lang thang trong hư không, mọi người giúp đỡ lẫn nhau, chúng ta cũng không chăm sóc được gì cho nàng.” Chu Kha vội vàng từ chối.
Lam Tiểu Bố xua tay ngăn lại, “Những thứ này đối với ta không là gì cả, đối với các ngươi thì vẫn còn có ích.”
Nói xong đưa đồ trong tay cho ba người Chu Kha, ba người nhanh chóng cảm tạ.
Khi Lương Huyên nhận lấy đồ thì có do dự một chút, sau đó vô cùng kiên định nói, “Tiền bối, có một chuyện ta không biết có nên nói hay không.”
“Ngươi cứ nói đi.” Lam Tiểu Bố nói.
Lương Huyên nhìn thoáng qua Lượng Trường Tư và Già Quân Không bên cạnh, Lam Tiểu Bố biết ý của nàng, dứt khoát ngăn lại, “Cứ việc nói, không có gì phải e ngại người khác. Nếu như ngươi nói đến chuyện mà người khác không muốn nghe, ta sẽ diệt hắn thay ngươi.”
Lượng Trường Tư thì còn ổn, Già Quân Không thì hoảng sợ run người, hắn thà rằng Lương Huyên đừng nói, hắn thật sự không muốn nghe.
“Vâng.” Lương Huyên thấy mình đã ra hiệu rồi mà Lam Tiểu Bố vẫn muốn để nàng nói thẳng, nàng đành bạo gan nói ra, “Thải Tư từng lén nói cho ta một chuyện, đó chính là nàng là người đang chạy trốn, sở dĩ có chuyện đó là vì Huyền Hà Tiên Vực của họ bị người ta luyện hóa, người luyện hóa tiên vực của bọn họ còn đang đuổi giết nàng. Chúng ta vẫn luôn lang thang trong hư không, cũng biêt một vài bí mật mà người khác không biết. Nơi thích luyện hóa tiên vực, còn có thực lực luyện hóa tiên vực cũng chỉ có một, đó chính là Tịch Thần cốc.”
Nghe thấy ba chữ Tịch Thần cốc, Lượng Trường Tư và Già Quân Không đều hoảng sợ trong lòng. Chọc đến Tịch Thần cốc, xem như trận đạo của Lam Tiểu Bố có mạnh đến mức nào, cũng sẽ bị đuổi tận giết tuyệt.
Lượng Trường Tư thầm nghĩ, có thể liên hệ với Tịch Thần cốc được không, ít nhất cũng tìm một trợ thủ cho Lượng gia. Nhưng mà hắn lập tức thầm than trong lòng, Tịch Thần cốc là nơi nào, chỉ một Lam Tiểu Bố thôi mà cần phải liên thủ với Lượng gia hắn ư? Lượng gia hắn ở Côn Khư Hải thậm chí còn không bằng cả một thế lực ở đại lục, Tịch Thần cốc người ta sao có thể coi trọng?
“Tiền bối, nếu như là người của Tịch Thần cốc làm, vậy thì sẽ rất nguy hiểm. Cường giả của Tịch Thần cốc nhiều như mây, tùy tiện tìm một người đều có thể diệt đi cả một tiên vực, tiền bối nhất định phải cẩn thận một chút.” Sau khi Lương Huyên nói xong thì thở phào một cái.
Trong mắt nàng, đạo lữ của Lạc Thải Tư, Lam tiền bối không phải là người tầm thường. Nhất định phải nói cho hắn biết trước chuyện của Tịch Thần cốc, nếu không đến lúc đó sẽ trở tay không kịp.
Già Quân Không đột nhiên ôm quyền nói, “Lam đạo hữu, thật ra ta có biết về Tịch Thần cốc kia, thậm chí ta còn có quan hệ không tệ với một vị trưởng lão của Tịch Thần cốc. Nếu như hiểu lầm không sâu, ngược lại ta có thể nói giúp một câu.”
Bây giờ hắn đang cố gắng tu bổ quan hệ với Lam Tiểu Bố, còn chuyện có quan hệ không tệ với trưởng lão của Tịch Thần cốc? Đây chẳng qua là hắn đang dát vàng lên mặt mình mà thôi. Mắt của người Tịch Thần cốc đều đặt ở trên trán cả, có thể để ý đến một đảo chủ nho nhỏ như hắn? Hơn nữa, Già Quân Không hắn ngay cả Tịch Thần cốc ở đâu còn không biết. Hắn dám nói ra câu này, cũng chỉ là vì có một năm có một trưởng lão của Tịch Thần cốc đi ngang qua Côn Tiền đảo mà thôi.
Nhưng mà chỉ cần Lam Tiểu Bố nhận ân tình này, vậy thì tạm thời sẽ không động đến hắn, chuyện khác thì từ từ tính sau. Không nhận thì cũng chẳng sao cả, biết hắn quen biết với trưởng lão của Tịch Thần cốc, nhất định sẽ kiêng kị hắn một chút.
Lam Tiểu Bố lạnh lùng nhìn Già Quân Không, Già Quân Không không tự chủ được cảm thấy lạnh cả người, thậm chí hắn không nhịn được lấy pháp bảo ra.
Thật mạnh, loại sát khí này…
Khi Già Quân Không còn đang kiêng kị, giọng nói của Lam Tiểu Bố truyền đến, “Trước khi ta đến Côn Khư Hải, ta vừa mới diệt Tịch Thần cốc xong. Tiên Đế của Tịch Thần cốc đã bị ta giết sạch, ngươi nói quan hệ giữa ngươi và Tịch Thần cốc không tệ ư?”
Không gian vắng lặng một cách ngột ngạt.
Nếu như nói trước đó Lượng Trường Tư chỉ sợ hãi về trình độ trận đạo của Lam Tiểu Bố, thì bây giở cả linh hồn hắn cũng cảm thấy sợ Lam Tiểu Bố. Đây là người nào vậy? Tịch Thần cốc mà cũng có thể nói diệt là diệt? Ngay cả Tịch Thần cốc mà cũng có thể diệt, vậy mấy đại thế lực ở Côn Khư Hải, người ta sẽ đặt vào mắt à? Lượng gia trong mắt người này, chỉ sợ là chuyện cười mà thôi.
Nghe đồn ở Tịch Thần cốc còn có Thần Nhân, vậy mà cũng bị tiêu diệt?
Già Quân Không lại cảm thấy lạnh lẽo khắp người, khác nhau chính là, lần này hắn thấy lạnh từ lòng bàn chân cho đến tận đỉnh đầu, đừng nhìn hắn là chúa tể một phương, nhưng trong mắt hắn, Tịch Thần cốc mới là sự tồn tại vô địch. Tịch Thần cốc tùy tiện luyện hóa tiên vực, loại người như Già Quân Không đương nhiên cũng có biết. Nhưng Tịch Thần cốc vẫn còn tồn tại, vẫn làm theo ý của mình. Vậy thì vì cái gì? Cũng là vì người ta cường đại đó.
Một nơi cường đại như vậy, lại bị người ta tiêu diệt, chẳng lẽ chuyện này là thật sao?
Không thể trách Già Quân Không nghi ngờ lời Lam Tiểu Bố nói, thật sự là vì lời Lam Tiểu Bố nói khiến người ta quá kinh sợ.
Nếu như có thể tùy tiện tiêu diệt Tịch Thần cốc, sao còn phải để đạo lữ của mình phải chạy trốn như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận