Khí Vũ Trụ

Chương 1192 - Bất Thanh Thần giới sắp sụp đổ.

Một hồi lâu sau, Tể Tấn Trần thở dài, hắn biết mình đã không còn tư cách bắt ép Lam Tiểu Bố đi nữa rồi. Có lẽ cho Lam Tiểu Bố thời gian trăm năm là sai, nhưng hắn không cho Lam Tiểu Bố trăm năm, hắn cũng không thể nào tiến vào rừng bia được.
“Yến Đế, đã vậy thì ngươi nói một chút xem tìm ta rốt cuộc là để làm gì? Có muốn đi hay không, ta còn phải cân nhắc một chút.” Lam Tiểu Bố nói.
Thấy mấy người Thích Khai Thương ngồi xuống, Tể Tấn Trần nói, “Cung điện trong Ẩn Cung Hồ ở rừng bia kia có vấn đề, lúc trước khi thần niệm của chúng ta phát hiện ra cung điện kia rồi tìm đến, cửa lớn cung điện đột nhiên mở rộng, không chỉ như vậy, từ sâu trong cung điện còn bắn ra mấy quả cầu lơ lửng trong hư không đại điện. Bên trong những quả cầu đó đều ẩn chứa bảo vật, không phải pháp bảo đỉnh cấp thì cũng là công pháp hoặc thần thông đỉnh cấp. Tất cả mọi người đều vọt vào trong cung điện, ta cũng không ngoại lệ. Vì những bảo vật này, mọi người ra tay đánh nhau, Hòa Đế bị vẫn lạc tại chỗ, còn lại Ôn Đế và Loan Đế bị thương, lúc đó bản thân ta cũng bị trọng thương. Nếu không phải vì tham niệm của ta không sâu, ta cũng không có cơ hội ngồi ở đây.”
“Bảo vật gì?” Lam Tiểu Bố kinh ngạc hỏi.
Có thể khiến cho những Đạo Quân bình thường khách khách sáo sáo này ra tay đánh nhau, những bảo vật này bình thường sao? Cho dù là khách sáo thật hay giả, việc ra tay giữa các Thần Vương đều không được phép ở Thần giới.
Tể Tấn Trần nói, “Ta chỉ nhìn thấy một cái kim điệp, còn có một cái nữa hình như là thần thông na di. Những cái khác ta không biết. Ta biết thực lực mình có hạn, cho nên khi người khác đang tranh đấu, ta nghĩ đến việc bản thân mình bị trọng thương, cho nên dứt khoát rút lui. Chỉ là khi ta vừa rời khỏi cung điện kia, thậm chí còn chưa bước ra khỏi hồ, cửa lớn cung điện kia tựa như bắt đầu tiêu tán, sau đó cung điện cũng dần dần biến mất. Trong lòng ta kinh hoảng, nhanh chóng xông ra khỏi Ẩn Cung Hồ.”
TRong lòng Lam Tiểu Bố cũng vô cùng hoảng sợ, cung điện ở dưới đáy hồ đương nhiên hắn cũng biết. Lúc trước tu vi của hắn quá thấp, không thể nào tìm ra được cửa lớn mà vào. mặc dù bây giờ Vũ Trụ Duy Mô đã tạo dựng được mô hình kết cấu của cung điện kia, nhưng mà cung điện không thấy đâu nữa. Hắn thật sự không ngờ đến, cung điện kia còn có thể nham hiểm như vậy. Nếu lúc trước hắn có thể đi vào, vậy có phải bây giờ hắn đã không còn nữa rồi không?
“Yến Đế, nếu ngươi đã biết Ẩn Cung Hồ như thế, vì sao còn muốn tìm ta? Tu vi như ta hình như không giúp ngươi được gì cả?” Lam Tiểu Bố hỏi.
Tể Tấn Trần thở dài, “Cái hồ kia ta dự định tự mình đi xem, nhưng mà ta dẫn ngươi theo không phải vì cái hồ kia, mà là sau khi đến cái hồ kia rồi, nếu như không cứu được những Đạo Quân còn lại và tra được một chút manh mối nào, ta định sẽ tiến đến Bi Lâm Thần Vực. Ta đoán, ngươi chắc hẳn biết cách đi xuyên qua rừng bia như thế nào.”
Lão gia hỏa này rất lợi hại đó, nếu như Tể Tấn Trần có thể đoán được, có lẽ những Đạo Quân còn lại cũng có thể đoán được. Đáng tiếc là Bi Lâm Thần Vực đã không còn.
Tể Tấn Trần tiếp tục nói, “Bởi vì lúc trước khi cung điện dưới đáy Ẩn Cung Hồ biến mất, còn có mấy chữ to màu vàng xuất hiện, Bất Thanh Thần giới sắp sụp đổ.”
”Bất Thanh Thần Giới sắp sụp đổ?” Niệm đột ngột đứng lên, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.”
Tể Tấn Trần nhìn về phía Niệm, “Ngươi biết Bất Thanh Thần Giới?”.
Lam Tiểu Bố từ tốn nói, “Yến Đế, khi Niệm huynh tung hoành ở Thần giới, nói không chừng ngươi còn chưa phải là Đạo Quân đâu.”
Niệm? Tể Tấn Trần ngẫm lại, kinh ngạc hỏi, “Đạo hữu chính là Khí Vương Niệm đứng đầu Thần giới năm đó? Tông chủ của Hoang Cổ Thần Khí tông?”
Niệm thở dài, “Năm đó khi Yến Đế tung hoành, ta cũng chỉ vừa mới thành lập Đại Hoang Thần Khí môn thôi.”
Hắn và Tể Tấn Trần xem như nhân vật cùng thời đại, cũng không phải như Lam Tiểu Bố nói.
Tể Tấn Trần vội vàng ôm quyền, “Kính chào Niệm đạo hữu, không ngờ qua nhiều năm như vậy, ta vẫn còn có thể nhìn thấy đạo hữu ở Đại Hoang Thần Đạo thành.”
“Chuyện cũ không cần nhắc lại, mong Yên Đế hãy nói rõ một chút mấy chữ kia là sao.” Niệm xua tay nói, không có tâm tư đi ôn chuyện cũ.
Tể Tấn Trần lại bị kéo về thực tại, hắn nói, “Mấy chữ kia lơ lửng bên ngoài cung điện dưới đáy Ẩn Cung Hồ, đạo vận lưu chuyển, còn có một loại lạc ấn thiên đạo vô cùng mãnh liệt. Ta tin rằng, chuyện này nhất định là thật.”
Niệm im lặng, một lát sau mới nói với Lam Tiểu Bố, “Tiểu Bố, Bất Thanh Thần Giới chính là chỗ Thần giới của chúng ta. Ta tin Yến Đế không nói dối, nếu Bất Thanh Thần Giới sắp sụp đổ, ta nghĩ chúng ta nên tìm kiếm đường ra thôi.”
Sau khi Lam Tiểu Bố đến Thần giới chỉ biết nơi này là Thần giới, thật sự không hề biết vùng Thần giới này tên là Bất Thanh Thần Giới.
Thích Khai Thương nói, “Bất Thanh Thần Giới xảy ra vấn đề, Dịch Đế không chỉ mới nói một lần. Dịch Đế từng nói, vận may vùng Thần giới của chúng ta đang dần dần tán loạn, thần linh khí cũng theo đó mà từ từ tiêu tán. Sớm muộn sẽ có một ngày, gân cốt vùng đất này sẽ bị tiêu tán, cuối cùng diệt vong. Không ngờ rằng chuyện này sẽ biến thành thật.”
Tể Tấn Trần nói, “Trước đó chỉ có một mình ta, ta dự định sau khi đến Ẩn Cung Hồ xem xét một chút sẽ rời khỏi Bất Thanh Thần Giới. Lam thành chủ, bây giờ bên cạnh ngươi có ba Thần Vương, suy nghĩ của ta là bốn người chúng ta cùng nhau đến đó xem xét tình hình. Ta vẫn luôn nghi ngờ, cung điện bên dưới Ẩn Cung Hồ có liên quan đến Bất Thanh Thần Giới. Có lẽ chúng ta có thể tra ra được chút gì đó.”
Lam Tiểu Bố không nói gì, hắn không thể nào làm chủ thay ba người Niệm. Nhưng mà hắn hiểu ý của Tể Tấn Trần, trước đó chín đại Đạo Quân tiến đến Ẩn Cung Hồ, ai cũng có tâm tư riêng, hoàn toàn không thể cùng nhau hợp tác làm việc. Bây giờ mọi người cùng tiến vào Ẩn Cung Hồ thì khác, bởi vì sự tồn tại của mình, mọi người có thể đồng tâm hiệp lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận